HOÀNG ĐÌNH - Trang 497

Thân thể Trần Cảnh rơi xuống thẳng tắp vực sâu đen kịt không thấy đáy.

Kiếm trong tay hắn từ bên dưới hướng lên trên đẩy mũi thương nọ. Đâm
kiếm ra, Trần Cảnh mới phát hiện, trên Mê Thiên kiếm lại phủ đầy vết rạn.

Hắn kinh hãi, nghĩ lại vừa rồi thì đã hiểu, nhất định là một kiếm cản

trường kích của tướng quân giáp đen lúc trước đã làm cho kiếm xuất hiện
vết rạn.

Trần Cảnh vội rụt kiếm về, cây thương tức thì thuận thế đâm lên. Trần

Cảnh không dám dùng Mê Thiên kiếm va chạm với thương, muốn bỏ chạy,
tiếc rằng dưới ánh sáng năm màu, tất cả thuật ẩn độn thuật đều vô hiệu.
May mà hắn nhân kiếm hợp nhất, ngự kiếm như ngự thân, trong khoảng
khắc thương đến sát người, hắn gắng gượng tránh đi chỗ yếu hại ở ngực,
một thương kia đâm vào lưng.

Đúng lúc này, hào quang năm màu đột nhiên yếu đi, giống như mặt trời

bị mây che khuất. Hắn vội vàng nhìn lại, hào quang năm màu vậy mà phát
ra từ một toà miếu Thành Hoàng thật to, lúc này nó trông giống như một
ngọn đèn trong miếu. Trong lòng hắn bỗng nhiên nghĩ đến Diệp Thanh
Tuyết ném mình ra, chắc chắn là đã phát hiện chỗ ánh sáng mạnh nhất là ở
miếu Thành Hoàng. Nàng không muốn mình rơi trong đó, cho nên mới làm
thế.

Ánh sáng năm màu giảm bớt, trong lúc Trần Cảnh bay lượn, hắn đã nhìn

thấy mình bị vây trên khoảng không thành Tần Quảng, bốn phía trên tường
thành đều có người đứng.

Một vệt ánh sáng vàng kim nóng cháy đánh xuống từ trên không, là một

chiếc cự cự phủ màu vàng.

Sơn Thần Ngô Mông của Ngô Mông sơn!

Rơi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.