HOÀNG ĐÌNH - Trang 496

Ánh sáng năm màu càng ngày càng mạnh, trong mắt Trần Cảnh đã

không còn chút bóng tối nào. Trên trời dưới đất đã ngập tràn thứ ánh sáng
ấy. Hắn không biết vì sao người khác không nhận ra mình đã đến, cũng
không biết mình đang trông thế nào ở trong mắt người khác. Hắn nghĩ
thầm, có lẽ lên tiếng thì bọn họ cũng không nghe được. Hắn hô khẽ lên một
tiếng:

- Sư tỷ!

Quả nhiên nàng nghi ngờ nhìn một cái, nhưng không trả lời.

Đột nhiên, thân thể Trần Cảnh văng ra ngoài, đồng thời nghe được tiếng

của Diệp Thanh Tuyết:

- Đi!

Trần Cảnh không hiểu lý do, bay lên nhìn Diệp Thanh Tuyết, Diệp

Thanh Tuyết đã biến mất ở chỗ ánh sáng năm màu mạnh nhất, mà gã tướng
quân giáp đen cũng đuổi sát theo. Đúng lúc này, từ phía trên đỉnh đầu hắn
có những điểm sáng lạnh rơi xuống, tựa những bông tuyết tung bay, trong
phút chốc đã như trời đông giá rét.

Hắn cả kinh trong lòng, nhưng nháy mắt đã nghĩ đến công tử mặc áo

gấm, trong những người này chỉ có y mới có kiếm thuật như vậy.

Hít sâu một hơi, thân thể nhẹ bay, kiếm trong tay như một đóa hoa sen

màu đen nở rộ, chặn lại những điểm sáng lạnh lẽo này. Nhưng vào lúc này,
một cây trường thương đâm thẳng đến, đơn giản và im lặng. Trong ánh
sáng năm màu, tất cả phản ứng của Trần Cảnh dường như cũng chậm hơn
rất nhiều, cây thương đến sát bên cạnh hắn mới nhận ra.

Là Tiêu Ngọc Lâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.