Trần Cảnh nhắm hai mắt lại, trong cảm giác của hắn, trên đỉnh ngọn núi
xanh ở sau lưng hắn đã có thêm một hòa thượng, bình thản như núi, ngăn
cách một vùng không gian phía sau.
- Ngươi là ai?
Trần Cảnh từ từ mở mắt rồi hỏi.
- Ngươi có thể gọi ta là Mặc Mặc.
Nàng nhìn Trần Cảnh, đột nhiên mỉm cười nói:
- Vô dụng thôi.
Trần Cảnh ngừng động tác ngồi xổm xuống chuẩn bị rửa tay.
- Ngươi là Hà Bá của Tú Xuân loan, sao ta lại không đề phòng ngươi
mượn nước để độn đi. Nước suối này đã bị ta làm phép, ngươi không phát
hiện cũng rất bình thường. Hoặc là, ngươi phát hiện ra nhưng không rõ ràng
lắm, vì ta là thuật tu, có thể mượn vạn vật mà thành thuật.
- Ngươi đã biết ta, vậy hẳn cũng biết thật ra ta trúng thuật nguyền rủa.
Trần Cảnh nhìn về phía cô gái tự xưng là Mặc Mặc.
- Đúng vậy, ta biết. Điều này có thể thay đổi sự thực là ngươi giết người
sao?
Trần Cảnh im lặng.
- Ngươi tự sát đi! Ta sẽ đóng băng vĩnh viễn thân thể của ngươi ở núi
Thương Tuyết, chuộc lại tội nghiệt đời này của ngươi.
Nàng từ từ nói, tiếng nước suối róc rách giống như nhạc đệm cho nàng.