HOÀNG ĐÌNH - Trang 570

Trần Cảnh đã từng gặp một cô gái mặc váy dài màu tương tự, đó là Thần

Nữ Vu Sơn từng cưỡi hổ qua Ác Long hạp. Vị Thần Nữ này mang đến cho
Trần Cảnh cảm giác như sơn cốc sau cơn mưa, tinh khiết mộng ảo. Mà cô
gái trước mắt, tuy rằng ăn mặc rất giống Thần Nữ Vu Sơn, nhưng khí chất
lại hoàn toàn khác nhau. Ngón tay đang ngắt hoa kia trắng như tuyết, động
tác nhẹ nhàng, thế nhưng Trần Cảnh lại cảm nhận được từng đợt sát khí.
Trước khi nhìn thấy nàng sẽ hoàn toàn không phát hiện được nàng, vừa
nhìn thấy nàng thì sẽ cảm thấy nàng vô cùng chói mắt, bàn tay ngắt hoa
giống như đang ngắt lấy trái tim.

Khi Trần Cảnh nhìn rõ được nàng, cành hoa trong tay nàng đã bị ngắt

hết. Trần Cảnh cho rằng nàng muốn ném cành hoa đi, thế nhưng đột nhiên
trên cành hoa lại nở ra một đoá hoa khác, đoá hoa lần này là màu trắng, như
một đoá hoa bằng băng tuyết, có sương trắng nhàn nhạt tản ra.

- Sư phụ ta từng nói, người sống trong thế giới này chính là đến chịu tội,

giống như cái chết, cũng là chịu tội. Người còn sống không biết mình đang
chịu tội, mà người đã chết lại không biết mình chết rồi, đều nói là mình
đang sống, đều cho rằng mình là người. Nhưng thế giới khác gọi họ là vong
hồn.

Giọng nói của nàng giống như người nàng, rất đẹp đẽ, thế nhưng Trần

Cảnh lại cảm nhận được sát ý trong đó.

Trên bầu trời, mây trắng bay bay, một chiếc lá xanh bị gió thổi tung lên

cao, đang lượn vòng giống nhưng muốn bay về phía này.

- Ngươi đã giết người, giết rất nhiều, sau này sẽ còn có thể giết người.

Cho nên, không cần biết ngươi là ai, ngươi cũng phải chết. Sư phụ ta nói
đây là nhân quả, không phải nhân quả kiếp này phạm tội, kiếp sau báo ứng,
mà là báo ứng ở kiếp này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.