HOÀNG ĐÌNH - Trang 579

trên mặt chữ, điều khiển và dung hợp dường như chênh lệch rất lớn, thế
nhưng cảm giác thật sự lại chỉ là cách một lằn ranh mỏng manh, không thể
phân biệt rõ ràng.

Mấy ngày qua, hắn phát hiện ảnh hưởng của nguyền rủa đang tăng lên.

Nếu không phải mỗi lần trước khi phát tác, hắn đều trốn vào trong thế giới
của con bướm đen, cắt đứt tất cả mọi ý niệm trong đầu, thì bây giờ hắn đã
sớm mất phương hướng, trở thành ma vật chân chính rồi.

Sau khi gặp nhau ở trong thành Tần Quảng, cách mỗi một đoạn thời

gian, Trần Cảnh lại để cho Hư Linh dùng "Chiếu Hồn bảo giám" chiếu vào
mình, đó là hắn đang theo dõi lời nguyền rủa từ ngủ yên đến lúc hoạt động
phải mất thời gian bao lâu. Trước kia, sau khi yên ắng một thời gian ngắn,
ít nhất cũng phải hơn mười canh giờ thì nguyền rủa mới phát tác, nhưng
bây giờ, chỉ qua mấy canh giờ nó đã phát tác, còn là không bị cái gì kích
thích.

Từ nơi này trở về châu Cửu Hoa, lộ trình kéo dài đến hơn hai mươi vạn

dặm, Trần Cảnh sợ rằng bản thân hắn còn chưa kịp trở lại Tú Xuân loan thì
đã phải tìm chỗ để ngủ một giấc thật dài. Đến lúc đó, vì để không biến
thành một cái xác chỉ biết giết chóc, e rằng hắn phải vĩnh viễn rơi vào trong
ảo cảnh, không bao giờ tỉnh lại nữa.

Cho nên, bây giờ hắn nhất định phải tìm một điểm cân bằng, đại bộ phận

tinh thần dung nhập vào trong con bướm đen, nhưng vẫn để lại một phần ý
thức làm chủ thân thể đi về châu Cửu Hoa.

Đã qua hơn ba tháng, hắn vẫn chưa đến nơi. Mà thời gian hắn tỉnh táo

dùng để đi đường đã càng lúc càng ít.

Thời gian lời nguyền rủa bình lặng rút ngắn, nhưng thời gian hắn quên đi

bản thân, rơi vào trong ảo cảnh thì càng lúc càng dài. Khí tức đến từ Âm
phủ ở trên người hắn ngày càng nhạt đi, âm linh khí trong sắc phù đã từ từ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.