HOÀNG ĐÌNH - Trang 580

chuyển hoá thành linh khí của dương gian. Thế nhưng, cái cảm giác nguy
hiểm bám cả vào từng khớp xương của hắn chẳng những không yếu đi,
ngược lại càng ngày càng mạnh.

Hắn từng có loại cảm giác này khi bị cô gái tên Mặc Mặc chặn giết nơi

sơn cốc lúc trước. Khi đó, Mặc Mặc đột ngột xuất hiện, Trần Cảnh cũng
không hề nhận ra. Hiện tại, loại cảm giác này lại xuất hiện, hắn thầm nghĩ
có thể lại có người đuổi đến gần đây.

Tỉnh lại từ trong đầm nước, nhìn thấy bốn phía đều là cổ thụ che trời,

ánh nắng hoàn toàn không thể chiếu xuống, lại nhìn núi non bao quanh đây,
hắn thấy mình tựa con cá trong chậu, một cảm giác như thể mình phải chết
ở đây cứ như vậy mà sinh ra.

"Nếu như bây giờ có một cơn mưa thì tốt rồi." Trần Cảnh đột nhiên nghĩ.

Dưới cơn mưa, hắn có thể mượn nước mưa để độn, khi đó trong trời đất

tràn đầy thuỷ linh khí, độn đi thì có thể không bị ai phát giác. Như bây giờ,
nếu hắn làm phép độn thủy, dao động linh khí lớn, rất dễ bị phát hiện. Độn
trong mưa gió thì không một tiếng động, cho dù có bí pháp phá độn thuật
cũng rất khó phát hiện. Còn ngự kiếm, nhanh thì nhanh nhưng lại quá bắt
mắt, còn có thể phát ra tiếng kiếm ngân vang.

Đúng lúc này, hắn nhớ ra trên người mình dường như còn có một quyển

sách dạy phép hô phong hoán vũ. Hắn vội vàng sờ soạng trong ngực. Sách
vẫn còn đó, lúc lấy ra cũng không thấy bị nước thấm ướt, mấy chữ "hô
phong hoán vũ" trên quyển sách dường như bị ngâm nước lại càng phát
sáng.

Pháp thuật hô phong hoán vũ trong ấn tượng của Trần Cảnh là không hề

có uy lực khắc chế kẻ địch, nhưng bây giờ hắn lại muốn nhanh nhanh học
được nó, đến lúc đó hô mưa gọi gió, hoà mình vào trong mưa rồi độn đi
ngàn dặm trong chớp mắt. Đây cũng là một cơ hội chạy thoát thân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.