HOÀNG ĐÌNH - Trang 585

Trần Cảnh ngừng bước, vì hắn phát hiện mình lại xuất hiện bên cạnh

đầm nước.

- Nếu ta cứ dồn ép khi ngươi còn dưới cốc này, khó tránh khỏi có phần

không quân tử. Bên trái ngươi là vách núi, ngươi đi qua rừng cây, theo vách
núi đi tới đỉnh núi là được rồi.

Giọng nói này cũng không còn the thé, lửng lơ mơ hồ như trước, mà là

vang lên rõ ràng từ thinh không phía bên trái. Trần Cảnh nhìn về phía bên
trái, một vách núi dựng đứng không biết đã xuất hiện từ lúc lúc nào ở nơi
đó. Hắn nhớ rõ trước kia cũng không có một vách núi như vậy.

Hắn tập trung quan sát, phép vọng thần theo tâm mà hiện ra, nhưng

không có gì thay đổi. Hắn không khỏi thầm than thở phép vọng thần càng
ngày càng không đủ. Mà không chỉ riêng phép vọng thần, cho tới bây giờ,
ngay cả những pháp thuật trong sắc phù cũng có quá nhiều pháp thuật quái
lạ, hoàn toàn không hữu dụng. Như thuật độn thủy, nếu không phải tự hắn
lĩnh ngộ một phần huyền diệu của "thế", thì mấy năm trước, lúc đấu phép
với Ngô Mông, hắn đã không thể độn ra khỏi núi được.

Hắn thầm nghĩ: "Chẳng trách trong trời đất lại lưu truyền nhiều thần

thông diệu pháp như vậy, còn có một vài huyền thuật có thể nhìn thấu cửu u
địa phủ." Trước kia, hắn vẫn xem thường những pháp thuật này, nhưng sau
khi rơi vào trong thành Tần Quảng, hắn mới hiểu được sự mạnh mẽ của
những thần thông, pháp thuật huyền diệu này.

Trần Cảnh đi thẳng về phía vách đá lạnh lẽo trơn nhẵn đã ngả sang màu

xám đen vì bao cơn mưa gió, bước chân bình thản như đang tản bộ. Ngẩng
đầu nhìn, phía trên vách đá lại lớn hơn phía dưới, làm cho người ta cảm
giác một loại đầu nặng chân nhẹ, như có thể đổ xuống bất cứ lúc nào. Hắn
đột nhiên sinh ra một ảo giác rằng có lẽ Sơn Thần sẽ mượn cơ hội để trấn
áp mình dưới ngọn núi này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.