HOÀNG ĐÌNH - Trang 599

Pháo hoa tượng trưng cho sinh mệnh vừa nở đã phải tàn. Đây là thời

khắc rực rỡ nhất mà Trần Cảnh được thấy kể từ khi lọt lòng tới nay, thân
hắn được kiếm cương bọc lấy, tranh một đường sinh cơ.

Trong phút chốc, Trần Cảnh bị bao phủ trong vô vàn pháp thuật, chúng

như sóng sông liên tiếp xô tới, không ngừng không nghỉ.

Trên vách núi, Bạch Nham vẫn đang gảy đàn đá, lớn tiếng hát lên:

- Mỉm cười nói tất cả chỉ là gió xuân lướt qua làm tóc mai bay nhẹ, dải

sáng bạc hiện lên bỏ lại đống xương tươi, pháp thuật khắp trời, một luồng
kiếm ý nên sương giá...

Hư không sinh gợn sóng, từng gợn liên miên, từng bóng người đến từ

bốn phương tám hướng, hoặc ẩn độn, hoặc bay nhanh, hoặc chân đạp pháp
bảo, hoặc tay vung dải lụa màu, điểm chung duy nhất của họ là im lặng. Tại
vùng không gian bị pháp thuật bao phủ, bỗng có ánh kiếm lóe lên, như là
một chút băng tuyết rơi vào trong mặt biển đủ màu, không biết lúc nào sẽ
tiêu biến.

- Tiêu tan, biến mất, tĩnh lặng trầm luân, kiếp phù du đã đến hồi sắp tắt...

Trong cái đình nhỏ đơn độc trên vách núi, Bạch Nham gảy đàn chậm lại,

tiếng đàn chuyển thành thánh thót mơ màng. Tiếng hát của y cũng chậm lại,
nhẹ nhàng, nhưng âm thanh lại rõ ràng đến lạ thường, nghe như tiếng khóc
nỉ non.

- . . . Trăng tàn lẻ loi chiếu lên núi xanh cô độc. Một chút niệm cầu sinh,

chẳng đủ tránh tử thuật vòng quanh. . .

Tiếng đàn trầm thấp phiêu đãng trong dãy núi, dung nhập vào ánh sao

trời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.