HOÀNG ĐÌNH - Trang 634

thành "Lâm Tiên lâu", lại cất kỹ bộ ấm chén trà mà Diệp Thanh Tuyết từng
dùng, dù được trả bao nhiêu tiền cũng không bán. Kể từ đó, chỉ khách quý
thật sự mới có tư cách ngồi đúng chỗ Diệp Thanh Tuyết từng ngồi, hưởng
thụ trà pha từ bộ ấm chén này.

* * *

Trần Cảnh còn sống, sống cực kỳ gian nan. Ý thức của hắn vẫn còn,

nhưng giờ đây chỉ như ngọn đèn trong gió.

Hắn đã không còn sức để chạy trốn nữa, bị người ta bao vây ở Quả Long

pha*. Theo truyền thuyết, sườn núi này từng là một đàn tế, chỉ vì quá lâu
mà nơi đây đã thay đổi, mọc đầy cây phong. Lúc này, gió thu đìu hiu, lá
phong đỏ như máu, trên cây, khắp mặt đất đều là một màu đỏ tươi, như máu
của con rồng năm xưa tuôn xuống lúc bị róc xương.

(*Quả Long pha: đèo Quả Long. Trong đó, quả long là: rồng bị róc

xương, lăng trì)

Bốn phía quanh đây đều bị tu sĩ các môn phái trong châu Hắc Diệu bao

vây. Trần Cảnh không định chạy trốn, mà hắn cũng không cho rằng mình
còn chạy nổi nữa. Châu Cửu Hoa còn rất xa, xa đến mức hắn đã mất cả
lòng tin có thể trở về đó được.

Hắn không biết mình đã giết bao nhiêu người, cũng không biết có bao

nhiêu người bao vây chặn giết mình. Hắn cứ chìm trong hỗn loạn, lúc tỉnh
lúc mê, rồi tới lúc này thì hắn đã gần như không còn ý thức. Cho nên, khi
hắn nằm dưới khu rừng phong này, thì chỉ nhìn thấy được bầu trời. Trong
bầu trời có từng mảng đỏ như máu, chính là lá phong kia.

Hắn đã không rõ đó là máu hay là lá phong, thậm chí không rõ cả trời và

đất, cũng không biết vì sao lại có nhiều người muốn giết hắn đến như vậy.

Ánh chiều chiếu rọi, ráng chiều đỏ như máu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.