HOÀNG ĐÌNH - Trang 636

đáp xuống, đứng trên ngọn cây, đỉnh núi. Cho dù là nam hay nữ, thì người
nào cũng đều tuấn tú phi phàm.

Trần Cảnh nhìn bọn họ, lại như không nhìn thấy, chỉ nghe loáng thoáng

tiếng nói chuyện của bọn họ, nhưng lại cảm giác xa xôi như truyền đến từ
một góc trời nào đó, mơ mơ màng màng. Không hiểu sao hắn lại cảm thấy
lạnh lẽo, hai mắt mờ mịt.

Là gió rất lạnh, hay do trời chiều trở lạnh, hoặc là ánh mắt những người

kia rất lạnh lẽo? Hắn không thể nào phân rõ được nữa, chỉ biết mình rất
lạnh, lạnh băng phát ra từ sâu trong tim.

Hắn nhìn thấy có người đi về phía mình, cảm thấy mình phải làm gì đó,

cương khí trên thân kiếm đột nhiên lóe sáng, nhưng rồi lại tắt đi. Khi thấy
ánh sáng lóe lên trên thân kiếm của hắn, đám người kia dừng lại, sau đó lại
từ từ tới gần.

Nhưng đúng lúc này, dường như hắn nghe được âm thanh gì đó, cố gắng

lắng nghe lại không nghe rõ, chỉ cảm thấy thật ấm áp, ấm áp từ tận sâu
trong đáy lòng dâng lên.

Hắn không nghe được, nhưng những người khác đều nghe rõ giọng nói

từ hư không vang lên kia.

Diệp Thanh Tuyết tới rồi.

Người còn chưa tới, giọng nói đã tới.

- Người này, các ngươi không thể giết.

Giọng nói trong trẻo, như gió thu thổi qua, hoặc cũng có thể nói như ánh

trời chiều trải rộng xuống không gian này, vô cùng tự nhiên, nhưng lại lành
lạnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.