HOÀNG ĐÌNH - Trang 677

Tiếng kêu như ẩn như hiện trong mưa gió, thế nhưng lại không bị lấn át

đi mất.

Bé gái cúi đầu tông thẳng vào miếu Hà Bá, miệng kêu to:

- A, mưa lớn quá!

Rồi nó chợt cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, kinh hô lên:

- Ủa? Sao quần áo ta lại không ướt?

Quả thật quần áo nó không hề thấm giọt mưa nào, ngoại trừ dưới bàn

chân có dính chút bùn đất ẩm ướt ra, thì đến cả mu bàn chân cũng khô
cong.

Diệp Thanh Tuyết thấy nó cúi đầu nhìn tới nhìn lui, bèn cười hỏi:

- Trời tối như vậy, muội tới đây bằng cách nào? Không gặp phải cái gì

chứ?

- Muội chạy tới đây a, mù mù tối tối nên không thấy gì cả.

Tiểu Bạch Long ngẩng đầu, có chút kì quái khi nghe Diệp Thanh Tuyết

hỏi vậy.

Diệp Thanh Tuyết chỉ nhìn ra bên ngoài miếu, rồi mỉm cười đưa cuốn

"Thiên Yêu hóa hình thiên" không phải làm bằng giấy, cũng không làm
bằng tơ kia cho Tiểu Bạch Long, nói tiếp:

- Cũng đã sắp tới giờ rồi, muội đọc đi. Nhớ phải đọc lớn lên một chút,

nếu không ngoài kia sẽ không nghe rõ được.

- Ngoài kia? Ngoài kia có cái gì ạ?

- Ngoài kia có mưa gió, còn có mấy vật muốn hóa hình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.