HOÀNG ĐÌNH - Trang 763

Trần Cảnh. Đây là một ưu thế, giúp Mê Thiên kiếm càng thêm linh động.
Nhưng kiếm cương của thanh kiếm kia vô cùng ngưng thực, uy lực đương
nhiên cao hơn rất nhiều, nó chính là muốn đánh nát Mê Thiên kiếm. Chỉ
cần kiếm cương tan rã, Mê Thiên kiếm sẽ không thể nào hồi phục được
nữa.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi luyện kiếm Trần Cảnh gặp được một người

có kiếm thuật không thua gì mình, đang nghĩ người ở đằng sau thanh kiếm
kia nhìn như thế nào, thì người kia đã xuất hiện.

Một nữ đạo nhân mặc đạo bào màu lam, tóc cột cao, đung đưa trong

tuyết, hông đeo một chiếc dây lưng màu lam, thít sát quần áo, khiến cái eo
nhìn rất nhỏ, bên hông trái lại đeo một cái hồ lô phong cách cổ xưa. Nàng
ta nhìn Trần Cảnh, hai hàng chân mày thẳng như kiếm, anh khí bức người,
gương mặt không hề có son phấn, mộc mạc mà sắc sảo.

Mê Thiên kiếm nhoáng lên một cái trong hư không, hóa thành một

người, cũng mặc áo lam, lưng đeo trường kiếm, tóc cột gọn sau đầu, đứng
dưới mặt đất nhìn lên nữ đạo nhân đang lơ lửng trên không kia.

Nữ đạo nhân tháo hồ lô bên hông, tay trái chỉ vào miệng hồ lô, tay phải

khẽ phất một cái, mũi kiếm kia hóa thành một luồng sáng bay vào trong tay
nàng ta. Ánh kiếm khiến bàn tay của nàng ta càng thêm trắng, những chiếc
móng tay được cắt bằng phẳng, sát tận thịt, tựa như dùng thanh kiếm không
có chuôi kia để cắt.

Kiếm rơi vào tay phải, tay trái nắm ngay miệng hồ lô đưa lên, nàng ta

vươn cổ, vừa nhìn Trần Cảnh không chớp mắt, vừa nuốt chất lỏng trong hồ
lô xuống.

Trần Cảnh ngửi thấy mùi rượu thơm lừng.

Giữa trời tuyết, một nữ đạo nhân đứng lơ lửng giữa hư không, một tay

nắm kiếm, tay kia cầm hồ lô ngửa đầu uống rượu, sắc mặt kiêu ngạo, đầy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.