HOÀNG ĐÌNH - Trang 764

vô cảm nhìn người. Diệp Thanh Tuyết là loại người yên tĩnh, nếu nàng
không ra tay, người ta cũng sẽ không sinh ra địch ý với nàng. Còn nữ đạo
nhân trước mắt là loại ngạo, giống hệt thanh kiếm trong tay nàng ta, không
chuôi không vỏ, lộ hết ra ngoài.

Nữ đạo nhân cứ vừa uống rượu vừa nhìn chằm chằm Trần Cảnh. Trần

Cảnh nhìn lại, cảm thấy cô gái này nguy hiểm đến cực điểm.

Đột nhiên, bàn tay phải của nữ đạo nhân nhúc nhích, ngón trỏ và ngón

giữa chuyển động, kiếm kia lập tức đâm xuống. Không nói chuyện, không
khách sáo, không một lời mượn cớ, uống rượu xong là ra tay ngay. Khóe
miệng của nàng ta vẫn còn vương giọt rượu chảy xuống cổ.

Trần Cảnh không lùi, cũng không né. Trước giờ hắn không bao giờ chủ

động đấu pháp với ai, nhưng nói về mặt kiếm thuật, hắn vẫn chưa từng gặp
phải ai có thể thắng được mình, đây chính là người đầu tiên.

Hắn đứng yên, tay cũng cầm lấy kiếm, tuy rằng kiếm này chỉ là một vệt

ánh kiếm mỏng manh. Ánh kiếm bắn ra, hai tiếng kiếm ngân cùng vang
lên.

Hoa tuyết trên bầu trời lại bị chém vụn thành bụi tuyết, không một bông

hoa tuyết nào còn hoàn chỉnh.

Nữ đạo nhân kia bỗng biến mất, Trần Cảnh cũng biến mất. Đều là thuấn

kiếm, đến khi hai người hiện ra, thì đã đổi chỗ cho nhau. Nữ đạo nhân đứng
dưới đất, ngửa đầu uống một ngụm rượu, còn Trần Cảnh lơ lửng giữa hư
không. Hắn không hề ngừng lại, một kiếm đâm thẳng xuống, ngón tay nữ
đạo nhân cũng động, ánh kiếm bay ra.

Mê Thiên kiếm nhắm thẳng vào cái cổ đang uống rượu của nữ đạo nhân,

thì nàng ta bỗng bay đi như một chiếc lá bị gió thổi, một kiếm của nàng ta
cùng lúc điểm vào Mê Thiên kiếm. Trần Cảnh đâu để nàng ta thành công,
cương khí trên kiếm của nàng ta đã cô đọng như thực chất, nếu điểm trúng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.