HOÀNG ĐÌNH - Trang 845

- Người cầu đại đạo không phải là nên tĩnh tọa trong núi, dốc lòng tu

hành sao? Cho dù hành tẩu thế gian, cũng không phải nên tận lực không
dính hồng trần, không gây ra việc thế tục sao? Vậy sư tỷ làm thế là vì cái
gì?

Hồng đại hiệp đi tới đi lui, vừa đi vừa dùng cái càng còn nguyên vẹn gõ

lên cái càng đang mọc mới. Thế nhưng mãi nó vẫn chẳng nghĩ ra lời giải
cho mấy câu hỏi của Trần Cảnh, chỉ nói:

- Thần Cô nhất định không giống người khác, Thần Cô không phải là

người bình thường.

Trần Cảnh không để ý đến nó, chỉ lặng lặng ngồi im chỗ cũ, sâu trong

lòng có một cảm giác buồn bực khó hiểu. Cảm giác này dâng lên từng đợt,
để hắn rất lo lắng. Bởi vì cảm giác này cực kỳ giống cảm giác lúc trong
thành Tần Quảng, lẽ nào lại sắp có chuyện như ở thành Tần Quảng sao?

Hắn không dám tưởng tượng, nếu thật như vậy, sinh linh của cả lưu vực

Kinh Hà này sẽ phải chết ở dưới kiếm của hắn mất. Thành Tần Quảng tối
đen không bóng người, tuy rằng không bình tĩnh, nhưng Trần Cảnh cũng
không nhìn thấy gì cả, khi thanh tỉnh, trong lòng cũng sẽ không có chướng
ngại. Mà ở nhân gian, nếu thanh tỉnh lại nhìn thấy máu chảy thành sông,
hắn chỉ còn nước tự vẫn, chứ không cần chờ người hàng yêu trừ ma tới.

Có đôi khi, trong lòng muốn cái gì thì sẽ được cái đó, mà cũng có đôi

khi, trong lòng lo sợ cái gì thì cái đó sẽ xảy ra. Khi hắn đang lo lắng lời
nguyện ác mộng vong hồn trên linh hồn mình lại muốn phát tác, nhưng
không thể xác định, thì Hư Linh xuất hiện.

Nàng bước trên ánh trăng sao mà đến, lặng yên không một tiếng động.

Nếu không phải nơi này là thần vực của Trần Cảnh, hắn tuyệt đối không thể
phát hiện nàng.

- Thuật độn của cô là loại gì vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.