HOÀNG ĐÌNH - Trang 930

thói quen xưng hô năm đó chưa thể nhanh chóng thay đổi được, chứ nàng
đã không còn là cô bé năm xưa, thừa hiểu thực ra Hà Bá không tính là gì
trong cả trời đất này cả, chỉ một con sông đã có rất nhiều Hà Bá rồi. Chẳng
qua, nghe giọng điệu ông lão kia thì có lẽ đêm nay Trần Cảnh có thể phải
chết, nàng thầm nghi hoặc, lại có chút lo lắng, bèn hỏi:

- Lẽ nào có người muốn hại Hà Bá gia?

Miệng hỏi, nàng đã thầm nghĩ nếu đúng như vậy thì sẽ chờ chút rồi

nhanh chóng rời đi, nhanh chóng chạy tới miếu Hà Bá để thông báo cho Hà
Bá gia biết.

- Tiểu cô nương vậy mà lại rất lo lắng cho hắn.

Chủ nhân đình tránh mưa cười nói.

Nhan Lạc Nương nhìn thấy mấy người khác đều quay lại nhìn mình, sắc

mặt lại có vẻ không tốt, bèn nghĩ thầm: "Lẽ nào bọn họ đều có thù oán với
Hà Bá gia? Nếu quả thật như vậy thì phiền phức rồi, nhiều người như vậy,
pháp lực lại có vẻ cao cường, nhất là hòa thượng và đạo sĩ đeo hai thanh
kiếm sau lưng bên kia." Rồi nàng lại nghĩ: "Sư huynh sư tỷ từng nói mấy
lời rất khó nghe trước miếu nhưng Hà Bá gia không làm gì cả, tính khí
người tốt như vậy, làm sao lại đắc tội với nhiều người thế này chứ?"

- Ta vốn là người thôn Hà Tiền, tất nhiên quan tâm tới Hà Bá che chở

thôn Hà Tiền ta.

Nhan Lạc Nương khẽ siết chặt bàn tay nắm ngọn đèn xanh, âm thầm đưa

pháp lực vào ngọn đèn trong suốt như lưu ly, đồng thời lớn tiếng thừa nhận
mối quan hệ giữa mình và Trần Cảnh.

Chủ nhân ngọn đình tránh mưa nhìn thoáng qua chiếc đèn lưu ly, cười

nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.