HOÀNG ĐÌNH - Trang 942

Từng đòn pháp thuật chói lọi nổ tung, muôn màu muôn vẻ, đủ loại. Từng

luồng hào quang chói mắt bỗng dưng hiện lên. Từng kiện pháp bảo phô ra
uy thế phô thiên cái địa.

Gió rít gào, mưa như trút nước.

Thế nhưng, ở trong mắt Nhan Lạc Nương, tất cả đều không một tiếng

động.

Đột nhiên, ở trong mắt nàng, bầu trời rực rỡ bởi đủ loại pháp thuật kia

biến thành một biển hoa, trong biển hoa có một con bướm màu lam nhạt
nhẹ nhàng vỗ cánh. Tự do tự tại, vô câu vô thúc. Trong đầu của nàng đột
nhiên sinh ý tưởng muốn chơi đùa trong biển hoa đó. Ở một khắc này, nàng
đã quên đi chính mình, nàng cảm giác mình cũng là một con bươm bướm.

Trong lòng bàn tay đột nhiên đau đớn, nàng bỗng bừng tỉnh, trong tai

không hề chỉ còn nghe tiếng đàn nữa. Từng tiếng pháp thuật nổ mạnh, tiếng
gió tiếng mưa tràn ào ạt vào trong tai nàng. Nàng cúi đầu nhìn xuống chỗ
đau đớn, chính là lòng bàn tay đang nắm chiếc đèn, chỉ thấy ngọn lửa trong
đèn chỉ còn một đốm nhỏ, lúc nào cũng có thể tắt lịm. Nàng vội rót pháp
lực vào, rồi tiếp tục ngẩng đầu nhìn lên, khoảng không đã yên tĩnh trở lại từ
lúc nào. Biển hoa kia, màn pháo hoa pháp thuật rực rỡ, cả những người kia,
tất cả đã biến mất.

Trong tai nàng truyền đến một tiếng kiếm ngân vang. Nàng còn chưa kịp

nghiêng đầu nhìn, từ đình tránh mưa đã có một luồng sáng xanh tím xông
ra ngoài, trong nháy mắt biến mất trong bóng đêm. Ngay sau đó, lại có một
luồng sáng đỏ lao ra. Nhan Lạc Nương biết đây là hòa thượng kia, mà
luồng sáng đầu tiên chính là đạo nhân có đôi lông mày trắng. Còn không có
đợi nàng phục hồi tinh thần lại, trước mắt đã tối sầm, mái tóc đen của nàng
bay lên, mưa phùn lất phất hắt lên mặt lên cổ. Giờ nàng mới phát hiện, đình
tránh mưa đã biến mất, mà người trong đình sớm đã chẳng biết đi đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.