HOÀNG ĐÌNH - Trang 946

đốm lửa nhỏ trong tay nàng lại xua tan lớp sương ra khỏi phạm vi hai
trượng quanh người. Thế nhưng Nhan Lạc Nương không hề vui nổi, nàng
tự biết pháp lực của mình đã sắp hết, hơn nữa dùng đèn Định Hồn để xua
sương mù thế này tiêu hao rất nhiều pháp lực, lúc này đốm lửa trong đèn
chỉ còn lớn cỡ một hạt đậu nành.

Phía sau gió nổi lên, nàng biết là các sư huynh sư tỷ của mình cũng vào

trong sương mù. Trên không không phân biệt được phương hướng, nàng
xuống đến mặt đất mới phát hiện thôn Hà Tiền ở bên cạnh. Nàng vội vàng
chạy về phía bờ đê sông Kinh Hà ở trước thôn Hà Tiền. Thế nhưng mới chỉ
chạy vài bước, đèn trong tay nàng bỗng tắt, đốm lửa trong đèn giống như là
bị nước dội vào, không thấy cả khói tàn bay lên.

Nhan Lạc Nương kinh hô một tiếng, tai nghe thấy gió rít lên, rùng mình

một cái, cảm giác lạnh lẽo chạy dọc từ sống lưng lên tận đỉnh đầu. Nàng
cũng không quay đầu, mà chém ra một vệt sáng xanh về phía sau, cùng lúc
thân thể vọt lên phía trước. Vừa động pháp thuật, nàng mới chính thức phát
hiện sương trắng này bất thường, bởi vì uy lực của pháp thuật đã giảm trên
diện rộng. Mà càng đi sâu vào trong, sương trắng kia lại như biến thành
thực chất, có thể cuốn lấy người đi, giống như đang đi trong một con sông
nước xiết.

Đang lúc nàng kinh hãi, sương trắng đột nhiên dạt ra hai bên, tạo thành

một con đường. Nàng thầm nghĩ, chẳng lẽ là Hà Bá gia làm, nếu quả như
vậy, thủ đoạn này đúng là kinh người.

Nàng vội chạy theo con đường lờ mờ về phía trước, chỉ một chốc đã tới

cạnh đê, nhưng vẫn không thấy miếu Hà Bá, mơ hồ chỉ nghe được có tiếng
người nói nhỏ trong sương:

- Không thể ngờ được Hà Bá nho nhỏ này lại có thủ đoạn như vậy, có thể

sử dụng linh lực và "thế" của sông khéo đến thế này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.