HOÀNG ĐÌNH - Trang 947

Lại có một người nói:

- Ta xem hắn chưa hẳn đã không bằng Diệp Thanh Tuyết.

- Ha ha, ngươi chỉ mới thấy Diệp Thanh Tuyết ra tay, không tự mình đối

mặt thì vĩnh viễn không cảm nhận được lôi thuật của nàng ta ảo diệu đến cỡ
nào đâu. Rất nhiều người chỉ biết nàng ta đánh bại hết các anh kiệt trẻ tuổi
ở châu Hắc Diệu trong trận Quả Long pha, nhưng lại không chú ý tới việc
không có một người thua nào trọng thương hay chết, tất cả đều chỉ là không
còn khí lực đánh tiếp, chứ lông tóc đều không bị tổn thương. Lực khống
chế kinh khủng như vậy, thiên hạ có mấy ai?

- Mặc kệ nàng ta có lợi hại, hiện tại cũng đã biến mất nhiều năm. Có

người nói nàng ta đã bị nhốt trong núi Côn Lôn, ta cho rằng tin này không
sai, năm đó Trần Cảnh liều mình theo Giao Long Vương vào Côn Lôn, nhất
định là muốn cứu Diệp Thanh Tuyết ra.

- Ô, nơi này có một con đường.

Đột nhiên có người ngạc nhiên hô lớn lên.

Nhan Lạc Nương nghe thế thì kinh hãi, thầm nghĩ: "Không tốt, bị bọn họ

phát hiện rồi." Ngay khi nàng muốn chạy lên đê, con đường phía trước đã
biến mất, bốn phía lại là một mảnh trắng xóa.

- Biến mất.

Có người không cam lòng nói. Nhan Lạc Nương nghe âm thanh kia rất

gần, bèn nhìn về hướng đó, mơ hồ có thể thấy được chút ánh sáng vàng mờ
mờ, không biết là do pháp bảo gì tỏa ra hào quang. Nàng không dám tạo ra
tiếng động nào, sợ bị bọn họ nghe được. Đúng lúc này, nàng lại nghe thấy
một tiếng thét kinh hãi, ngay sau đó là một người quát lên:

- Ai đó?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.