HOÀNG ĐÌNH - Trang 948

Sương trắng quay cuồng theo tiếng quát lớn, như sóng sông cuộn trào.

- Là một đám trúng tà chú, chúng ta tránh đi là được.

Có người nói.

Nhan Lạc Nương cả kinh, thầm nghĩ lẽ nào bọn họ gặp được các sư

huynh sư tỷ? Ngay lúc nàng lo lắng, trước mặt đột nhiên xuất hiện một con
bướm màu lam nhạt, lớn chừng bàn tay, đang bay múa trong sương trắng.
Nàng lập tức nhận ra, đó là con bướm mà mình từng nhìn thấy lúc ở trong
đình tránh mưa. Con bướm khẽ lượn quanh người nàng một vòng, sau đó
bay về một hướng. Nhan Lạc Nương lập tức bước nhanh theo con bướm
kia.

Chỉ chốc lát, nàng đã lên đến trên đê, tiếp tục đi vài bước liền thấy được

miếu Hà Bá.

Con bướm bay nhẹ trong sương mù, thẳng về hướng miếu Hà Bá. Cửa

miếu được mở toang, chỉ là sương trắng trong thần miếu càng thêm dày
đặc, cuồn cuộn xoay chuyển, tựa hồ tất cả sương trắng đều từ trong thần
miếu phát ra ngoài. Con bướm chìm vào trong thần miếu, biến mất. Nhan
Lạc Nương vội chạy vào đó. Vừa vào trong, cảnh vật đã trở nên rõ ràng,
không còn một chút sương nào nữa. Trước mắt nàng là một người mặc áo
lam đang bình thản đứng, hông đeo trường kiếm, tóc đen buộc gọn, không
phải Trần Cảnh thì là ai?!

Ngoại trừ Trần Cảnh, hai bên trái phải còn có một con tôm lớn màu đỏ

và một vỏ sò phủ rêu xanh, cách xa hơn một chút là một cô gái mặc váy
đen như mực, thân thể nhỏ nhắn, nhìn qua có vẻ rất dịu dàng mà yếu ớt,
giống như một con gió cũng có thể thổi nàng bay đi. Còn có một tiểu cô
nương mười hai mười ba tuổi, trong tay cầm một viên gạch màu xanh, đang
chớp chớp đôi mắt nhìn Nhan Lạc Nương. Người đầu tiên nói chuyện cũng
là cô bé, chỉ nghe cô bé nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.