HOÀNG ĐÌNH - Trang 953

chính là con đường cầu tiên, giãy giụa ra khỏi cái chết và trầm mê chính là
tiên.

Trần Cảnh nhìn cô gái năm đó cứu mình lên mà nói. Trong mắt hắn,

nàng vẫn là cô gái thông minh năm đó, nhưng chưa đủ ma luyện, lại có
chút giống bản thân hắn của rất nhiều năm trước.

- Sư phụ cô cho cô và các sư huynh sư tỷ xuống núi là để mọi người rèn

luyện đạo tâm. Một người tu hành cả đời chỉ biết đả tọa trong sư môn thì
nhất định không thể trường sinh. Đây là cảm nhận của ta, cô nghe xong, tin
thì tin, không tin thì lúc nào ra khỏi miếu Hà Bá này quên đi là được.

Lúc này Nhan Lạc Nương mới nghĩ đến việc vị Hà Bá nhìn qua thanh tú

không chút sát khí trước mắt vừa mới đại sát tứ phương ở khuya hôm nay,
không biết có bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào hắn từ trong bóng tối,
cũng không biết có bao nhiêu nhiêu đã chết trước và sau lúc đạo thiên kiếp
thứ chín hoàn thành. Trong lòng nàng có chút loạn lên, đầu óc đang toàn
hình ảnh kiếm khí tung hoành, một kiếm một mạng trước miếu Bà Bá vừa
rồi, thì chợt lại nghe thấy tiếng của Trần Cảnh:

- Trời đất ngày nay đã sinh loạn rồi, đúng ra phải nói là loạn này đã xuất

hiện từ rất nhiều năm trước, đến tận hôm nay mới thực sự lộ rõ. Có lẽ đợi
trăm ngàn năm sau, khi mọi thứ bình yên trở lại, sẽ có người nói lần trời đất
đại loạn này là do một kiếm của Trần Cảnh ta mở ra. Mà ta lại không quan
tâm điều này, ta chỉ quan tâm rằng, trăm ngàn năm sau, ta còn có thể tồn tại
trong đất trời này nữa hay không, hơn nữa cũng hy vọng những người ta
quen biết đều sống thật tốt.

Trần Cảnh lẳng lặng đứng trước miếu Hà Bá, nhìn màn sương bao phủ

tất cả ngoài kia, tà áo màu lam bay bay. Nhan Lạc Nương đứng phía sau,
đột nhiên cảm thấy lúc này Hà Bá gia giống như một ngọn núi cô độc cao
vút đến tận trời, trước mặt là sóng biển gầm thét, đỉnh đầu là sấm sét vô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.