HOÀNG ĐÌNH - Trang 988

đâm vào trong tầng sáng đỏ quanh người Mộc Chân mới có thể nhìn thấy,
những lúc khác lại như biến mất trong hư không.

- Kiếm thuật thật cao minh!

Có người sợ hãi than, người biết hàng tự nhiên nhìn ra Trần Cảnh và

Trường Mi đều là người tu kiếm. Thế nhưng Trần Cảnh là từng bước tế
luyện ra kiếm của mình, kiếm thuật cực kì cao minh, còn một thân bản lĩnh
của Trường Mi lại dựa cả vào thanh kiếm trong tay. Có lẽ thanh kiếm kia có
uy lực vô tận, nhưng hiện tại vẫn không cách nào phát huy được hết. Có
điều dù vậy cũng đủ để gã tiếu ngạo quần tiên rồi. Thế nhưng đối diện với
kiếm thuật cao minh của Trần Cảnh, nhất thời gã không thể phát huy được
uy lực của thanh kiếm, bị áp chế.

Mây mù cuồn cuộn, nếu là sóng nước thật sự thì lúc này tình thế đã như

dời sông lấp biển. Mà dù không phải, thì lúc này cũng đã cực kỳ đồ sộ rồi.

Đột nhiên, một tiếng đàn du dương chợt ngân vang khắp đất trời. Mọi

người lập tức nhìn về phía Bạch Nham đang ngồi trên đỉnh núi xanh kia. Y
không ngẩng đầu nhìn trời, cũng không nhìn con sông sương khói, chỉ
chuyên chú đánh đàn. Lúc đầu, tiếng đàn rất êm ái, một hồi sau đã chuyển
qua bi thương, đau thương u oán, rồi đột nhiên chuyển tiếp đột ngột thành
những tràng âm thành chém giết, như thể có người chịu oan uổng mà giận
dữ, nửa đêm mài dao muốn giết cả nhà người khác. Âm thanh giết chóc
không chỉ không ngừng lại, mà còn ngày càng nặng nề hơn, từng hồi từng
hồi, rồi biến thành một trận đại loạn cuốn cả thiên hạ vào bên trong, tựa
như có mười vạn kỵ binh giáp sắt tung hoành khắp thiên hạ, lúc đánh hạ
được thành trì bèn sát hại tất cả dân chúng trong thành, khói lửa nổi lên bốn
phía, có tiếng hốt hoảng, tiếng kêu than dậy khắp đất trời.

- Đây chính là "Thiên địa loạn"!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.