HOÀNG GIA TIỂU KIỀU PHI - Trang 1040

nhân cơ hội nói thêm mấy chuyện vui vẻ. Quả nhiên chủ tử cười đến nắc
nẻ.

Lúc Tiêu Kỳ vào liền nhìn thấy Tự Cẩm đang nhón mũi chân ngồi trên

ghế xích đu, người dựa vào gối mềm, xích đu bay lên bay xuống nhẹ
nhàng. Ánh mặt trời xuyên qua tán cây rơi xuống, rung rinh như những ánh
vàng vỡ long trên đất. Nét mặt Tự Cẩm vui vẻ, lông mày cong cong dưới
ánh mặt trời khiến người nhìn thấy thư thái dễ chịu vô cùng.

Bàn đu dây nhẹ nhàng đong đưa, vạt áo màu xanh biếc theo gió tung bay,

nắng vàng rơi trên đất vờn quanh, tiếng cười thánh thót khẽ văng vẳng
trong sân.

Thời gian như tĩnh lặng lại, như thể trong này là chốn thế ngoại đào

nguyên. Mặc cho bên ngoài sấm sét gió mưa vần vũ, bên trong này vẫn như
cũ chim hót hoa thơm, giai nhân mỹ miều ngọt ngào.

"Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng." Vân Thường vừa nhìn lên thì thấy

Hoàng thượng đứng sừng sững ngay cửa, dưới chân mềm nhũn vội vàng
quỳ xuống hành lễ. Trong phút chốc tất cả mọi người trong sân đều quỳ
xuống.

Tự Cẩm từ tốn quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt tối sầm của Tiêu Kỳ,

lập tức trong lòng thấy thoải mái lạ. Nhìn ngươi không vui, ta liền vui vẻ, ai
bảo ngươi đi gặp thanh mai đáng yêu. Mũi chân nhấn một cái, bàn đu dây
liền ngừng lại. Tự Cẩm cũng không đi xuống, cứ ngồi như vậy nhìn Tiêu
Kỳ, "Giờ này mà Hoàng thượng cũng có thời gian rảnh tới đây, thật sự là
khách quý ít gặp."

Hai ngày không gặp người, không phải là khách quý ít gặp sao?

Tiêu Kỳ còn chưa kịp mở miệng nói gì thì đã bị chẹn họng một câu,

nhướn mày nhìn Tự Cẩm một cái, chỉ thấy nàng vẫn cười thong dong.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.