HOÀNG GIA TIỂU KIỀU PHI - Trang 1042

Tiêu Kỳ xoa xoa trán, cũng dựa vào gối mềm như Tự Cẩm ngẩng đầu

nhìn trời, thở dài rồi nói: "Mấy ngày nay không an bình, nàng đừng đi ra Di
Cùng hiên, ai tới gặp cũng đều từ chối hết."

Tự Cẩm nghe Tiêu Kỳ dặn dò trong lòng lại không nén được cảm giác

ấm áp, trong mũi hừ ra một tiếng, "Thiếp đâu có ngốc."

"Nàng làm việc ngốc còn ít sao?"

Vạch trần người ta mà không nói rõ điểm yếu, đồ xấu xa?

Nhìn mặt Tự Cẩm sầm xuống, Tiêu Kỳ nhịn không được cười vui vẻ,

nhìn thấy nàng bao nhiêu buồn bực cứ như vậy tan đi hết.

"Nàng ngoan ngoãn nghe lời ta nói, đừng gây thêm phiền cho ta."

"Khi nào thì thiếp gây phiền hà cho Hoàng thượng chứ? Lại oan uổng

người tốt. Thiếp chưa từng cầu xin bất cứ điều gì cho người nhà thiếp.
Hoàng thượng phải nói lý chứ. Hai người đàn ông trong nhà thiếp đều bán
mạng cho Hoàng thượng. Cháu bé chưa kịp lớn đã được dự tính thành
người kế nghiệp, người nhà thiếp ai cũng trung thành cẩn cẩn vì nước gắng
sức hết." Tự Cẩm giận dỗi nói.

Vậy là đều biết rõ rồi?

Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm, "Nàng cũng nghe nói rồi sao?"

"Thiếp còn không muốn biết đâu. Tin tức lan truyền khắp hậu cung như

thế, muốn không biết cũng khó." Tự Cẩm trợn mắt, "Hoàng thượng mới là
người không có lương tâm đấy, người bị chọc tức ở chỗ nào lại đến chỗ của
thiếp trút giận, lại còn muốn dạy dỗ thiếp. Có công bằng hay không chứ?
Đâu có phải thiếp gây phiền hà cho người, oan có đầu nợ có chủ, đừng
trách lầm người tốt."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.