Thượng Phục Cục không sợ hỏi tội, bọn họ có rất nhiều lý do.
Nhưng tiểu chủ bọn họ cũng không dễ dàng gì, sẽ mặc váy gì trong Tết
Trung thu đây?
Vân Thường tức muốn khóc nhưng cũng chẳng có cách nào khác.
Tuy những lúc bên cạnh hoàng đế, Tự Cẩm vẫn chưa tìm được tiếng nói
chung, chưa biết cách nào gần gũi nhưng đối với mấy chiêu trò chốn hậu
cung, nàng lại có khá nhiều kinh nghiệm. Nói đúng hơn là bên trên có
người cố tình ngăn trở việc may váy áo cho nàng, muốn nàng sốt ruột, nóng
nảy nghĩ tìm cách giải quyết, lúc đó sẽ dễ dàng phạm sai lầm.
Thủ đoạn rất cao minh, không biến sắc liền gây khó khăn cho nàng.
Nàng bị thiệt thòi cũng không dám kêu khổ với ai.
Chiêu thức cao tay như thế, không biết là của quý phi hay hoàng hậu?
Tự Cẩm nhìn Vân Thường lau nước mắt bèn nói: "Khóc làm gì, vậy thì
cứ chờ thôi."
Vân Thường nghe chủ tử nói càng sốt ruột, "Chủ tử nói vậy sao được,
nếu cứ kéo dài thì đến lúc đó không có váy áo mới mặc. Người khác không
biết chuyện có khi còn cười chủ tử nữa."
Danh dự là quan trọng, trong cung này thể diện là chính yếu.
Vân Thường vẫn cảm thấy chủ tử còn nhỏ, không hiểu được những uẩn
khúc bên trong, bị người khác lừa gạt còn không vội, nhưng nàng ta làm nô
tài không thể để như vậy được.
Tết Trung thu sao có thể để chủ tử không có váy áo mới mặc chứ?
"Vân Thường, ngươi ở trong cung nhiều năm như vậy rồi, ngươi nói vì
sao váy áo của ta còn chưa may xong? Nếu vì chuyện này mà ta nóng vội