HOÀNG GIA TIỂU KIỀU PHI - Trang 1335

Sau này nàng thật sự không có cách nào nhìn thẳng vào thư phòng này

nữa...

Đợi đến khi lửa nóng của hai người dần dần giảm xuống, Tiêu Kỳ ôm Tự

Cẩm người ướt đẫm như mới vớt trong nước ra, bế nàng lên giường mĩ
nhân. Là một người hiện đại, Tự Cẩm kỳ thật cảm giác mình cũng không
cần phải thẹn thùng như thế mới đúng. Nhưng nhìn ánh mắt Tiêu Kỳ, nàng
vẫn ngại ngùng vùi đầu vào ngực hắn.

"Lần này không thể dẫn nàng đi. Lần sau Thánh nhi lớn hơn một chút sẽ

đưa hai mẹ con ra ngoài."

Tự Cẩm nhất thời đều đã quên chuyện này. Lời Tiêu Kỳ nói lại khiến cho

nàng nhớ tới, liền cuốn tóc hắn thành mấy vòng vào ngón tay, rầu rĩ nói:
"Thiếp biết mà. Cho dù người cho thiếp đi thiếp cũng không thể bỏ con ở
lại được." Làm người mẹ, nơi con ở chính là trời đất của nàng. Tự Cẩm thật
sự không thể bỏ con lại mà đi theo lão công du sơn ngoạn thủy.

Tiêu Kỳ liền cười, cúi đầu hôn trên trán nàng một cái, thuận theo đường

mũi một đường hôn đến trên môi. Thân thể hai người kề sát chặt chẽ dần
dần lại tăng nhiệt độ. Mấy ngày nay Tiêu Kỳ vẫn bận triều chính, nào có
tinh thần tinh lực nghĩ tới chuyện này. Huống chi hắn đang ở độ tuổi mạnh
mẽ nhất của nam nhân, khí huyết sung mãn. Tự Cẩm không có sức lực
phản kháng chút nào, lại bị ăn sạch sẽ.

Tranh thủ tìm được phút rảnh rỗi, Tự Cẩm còn thở phì phò hỏi: "Khi nào

thì người đi, khi nào trở về?"

"Sẽ lên đường sớm thôi. Nếu nhanh thì có thể trở về vào lễ mừng năm

mới, nếu chậm thì có lẽ phải sang năm."

Ừ, bây giờ cũng đã giữa tháng mười một. Từ khi Tự Cẩm và Tiêu Kỳ ở

chung một chỗ tới nay, thời gian hai người xa cách cũng chẳng qua có mấy
ngày mà thôi. Bây giờ chia lìa chính là mấy tháng, trong lòng liền cảm thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.