HOÀNG GIA TIỂU KIỀU PHI - Trang 1396

cũng coi như biến mất hoàn toàn. Sau khi không cảm giác được tâm trạng
của nguyên chủ, Tự Cẩm một mình ngồi đó, lẳng lặng ngẩn người rất lâu.

Nàng không biết là tình yêu thế nào mới có thể khiến cho nguyên chủ

cho dù đã rời đi mà những tàn dư ý thức vẫn còn mãnh liệt đến nỗi có thể
ảnh hưởng không nhỏ tới cảm xúc của nàng.

Đây chính là tình yêu sao?

Chạm tay lên ngực, Tự Cẩm cũng không biết rõ đáp án.

Nàng không biết tình cảm giữa mình và Tiêu Kỳ có được gọi là tình yêu

hay không, nàng rất thích hắn, rất để ý hắn, nhưng nàng cảm giác mình
không giống như nguyên chủ nhớ thương Tiêu Kỳ đến vậy.

Tần Tự Xuyên, nam nhân dạo này xuất hiện rất nhiều lần trong giấc mơ

của nàng. Khuôn mặt hắn ta, những vui buồn yêu giận, từng nét từng hình
ảnh đều sống động như vậy, đã lưu lại trong sinh mệnh của nàng.

Sinh động, chân thực, giống như Tự Cẩm thật sự nói chuyện yêu đương.

Chính bởi vì cái này mới khiến cho Tự Cẩm khó chịu như thế.

Mà bây giờ, nguyên chủ an tĩnh lại, còn nàng đột nhiên lại không quen

sự yên tĩnh này, giống như... thiếu thốn cái gì đó vậy.

Tự Cẩm cười khổ một tiếng, đây là bị hành hạ đến nghiện sao?

Ngày Tiêu Kỳ hồi cung là một ngày trời nắng đẹp. Bình minh xé toang

đêm tối, ánh sáng mặt trời trải khắp mặt đất. Trong ánh mặt trời ấm áp rơi
trước cửa sổ, Tự Cẩm đã thay xong cung trang Hi Phi, lẳng lặng đứng ở
chỗ đó.

Khương cô cô và Vân Thường tỉ mỉ kiểm tra một lần, phát hiện không có

gì không thỏa đáng, bà vú bế Đại hoàng tử cũng đang lẳng lặng chờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.