HOÀNG GIA TIỂU KIỀU PHI - Trang 1507

Tiêu Kỳ cảm giác mình đang nghe một cuốn thiên thư, nhưng có một câu

nói hắn bắt lấy, "Cái gì gọi là không thể đi đến cuối cùng?"

Nàng nói dài, rõ như thế, sau đó hắn cũng chỉ bắt lấy một câu sao? Tự

Cẩm thật vất vả nổi lên dũng khí thổ lộ, kết quả gặp gỡ tên nam nhân ngốc
nghếch, lập tức tức giận đến đỉnh đầu bốc khói, "Hoàng đế bệ hạ vĩ đại, cứ
ba năm lại tuyển phi tần, vô số mỹ nhân đều muốn đến tranh đoạt ân sủng
của người với thiếp. Đợi đến khi thiếp già, nhan sắc tàn phai, lẽ nào người
bảo đảm sẽ không thích ngắm một mỹ nhân trẻ tuổi hơn sao?"

Tiêu Kỳ: ...

"Cho nên người uất ức không phải là thiếp sao, mỗi ngày sinh hoạt trong

lo lắng bất an không phải là thiếp sao, chỉ cần đến năm tuyển tú thì không
thể khống chế được nỗi sợ hãi không phải là thiếp sao?"

Cho nên, vì lý gì mà hắn được chiếm ưu thế nói chuyện, vì lý gì mà

người dám chất vấn là hắn chứ?

Sự tình dạng này phát triển thật không có sai sao?

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, Tự Cẩm thật cảm thấy uất ức, nàng

chính là một người vô tình bị cuốn tới chỗ này, lại phải gánh chịu nhiều
trách nhiệm và uất ức như thế. Gả cho một nam nhân, lại là hoàng đế. Mặc
dù có thể hưởng vinh hoa phú quý nhưng những thiệt thòi ủy khuất phải
chịu cũng đủ làm người ta phát điên. Mỗi ba năm tuyển tú nữ, quả đúng là
cơn ác mộng có thực.

"Cho nên thiếp đã làm gì sai, mấy năm nay người tự đặt tay lên ngực hỏi

xem, thiếp có làm gì có lỗi với người không?" Hậu cung ba nghìn giai
nhân, quả thực người bên cạnh này là vạc dấm chua lớn nhất. Hắn nghĩ
mình đã rất nghiêm túc nhẫn nại, hắn nghĩ mình đối với nàng rất tốt, không
hơn không kém.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.