phát hiện ngày đó nói cho Khương cô cô nghe, "Tôi biết rõ cô cô bận rộn
nhiều việc liền giao Trần Đức An đi làm, trong tay hắn ta có người, nghĩ
đến theo dõi một người cũng được."
"Hai người các ngươi quả thực làm bậy!" Khương cô cô giận đến sắc mặt
đều thay đổi.
"Cô cô." Vân Thường bị sợ hết hồn, không biết mình sai ở đâu, bất an
đứng nơi đó.
"Cô gọi Trần Đức An tới đây." Khương cô cô xoa xoa trán, may mắn
mình phát hiện sớm, nếu không đợi đến khi gặp chuyện không may thì có
thể liên lụy đến nương nương. Hai người kia lá gan thật sự là càng lúc càng
lớn.
Vân Thường không dám tiếp tục truy vấn, vội vàng đi gọi Trần Đức An
đến, Khương cô cô nhìn bọn họ, "Ngồi xuống trước đi."
Vân Thường và Trần Đức An liếc mắt nhìn nhau, sau đó hai người mới
ngồi xuống. Khương cô cô ngồi đối diện với bọn họ, nhìn Trần Đức An nói
thẳng: "Rút người của cậu bên cạnh Sở quý nhân về, sau này không được
phép theo dõi Sở quý nhân."
"Vì sao?" Trần Đức An không hiểu, trong lòng cũng có chút không vui.
Bên chỗ hắn ta đã có phát hiện vài điểm, rút về như thế không phải là bỏ dở
nửa chừng. Chẳng lẽ Khương cô cô thật sự sợ hắn ta lập công hay sao?
"Bây giờ hai người các ngươi càng lúc càng to gan, làm việc không động
não sao? Nương nương có phân phó các ngươi làm như vậy không?"
Vân Thường và Trần Đức An liếc mắt nhìn nhau, trong lòng cũng hơi bất
an, cùng nhau lắc đầu.