HOÀNG GIA TIỂU KIỀU PHI - Trang 1620

Nhìn đi, lừa mình dối người, một ngày nào đó cũng tỉnh giấc mộng, có

điều đến cũng quá nhanh rồi.

Tự Cẩm chống tay nhổm người dậy, tóc dài rơi xuống, che một bên mặt,

cũng cản trở ánh mắt của Tiêu Kỳ. Nàng hít sâu một hơi, không đợi Tiêu
Kỳ nói chuyện đã nói, "Thiếp hiểu ý của Hoàng thượng. Cho nên người
không cần nói nữa, sau này chuyện như thế sẽ không xảy ra, người cứ yên
tâm." Cho nên, ngươi muốn đi tìm người khác thì cứ đi đi, trong lòng nàng
đã sớm biết được ngày đó sẽ đến mà.

Nhưng, nếu như vậy, giữa nàng và hắn cũng sẽ không có tình cảm xuất

hiện.

"Nàng thật sự hiểu được sao?"

"Vâng."

"Ta muốn thử một lần, thử một lần xem chúng ta có thể mãi mãi thế này

không."

"A, cái gì?" Tự Cẩm ngẩng đầu mạnh nhìn Tiêu Kỳ, nàng không nghe

lầm chứ?

Tiêu Kỳ cũng ngồi dậy, hai người mặt đối mặt, hắn giơ tay nhẹ nhàng lau

đi nước mắt trên mặt nàng, "Nàng khóc cái gì?"

"Thiếp cho rằng người không cần tthiếp, muốn đi tìm người khác." Tự

Cẩm vừa khóc vừa cười, "Thiếp không có nghe sai, đúng không? Miệng
vàng lời ngọc nhé, Hoàng thượng là thiên tử mà, không thể thay đổi xoành
xoạch, không thể nói không giữ lời."

"Ừ, chỉ cho mình nàng miệng vàng lời ngọc." Tiêu Kỳ kéo Tự Cẩm tựa

như điên cuồng ôm vào trong lòng, giây phút ấy, ôm nàng nói năng lung
tung, giống như trống trải trong lòng bỗng chốc được lấp đầy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.