HOÀNG GIA TIỂU KIỀU PHI - Trang 1858

Hừ!

Lúc ấy Nhạc Trường Tín đang chắp tay sau lưng chỉ huy người của

phòng bếp bắt đầu làm việc nấu cơm, nụ cười trên mặt giống như được tẩm
mật. Trong miệng khẽ hát bài ca quê cũ, mặt mày bộ dáng hớn hở, nếu bị
Phí Lương Công và Lữ Thăng Vinh nhìn thấy, khẳng định là sẽ ân cần thăm
hỏi tổ tông hắn ta vài câu.

Phong Cảnh Minh nhanh như mèo chạy vào, vừa nhìn thấy sư phụ thì

cười tươi đến gần, "Sư phụ, lão nhân gia thật sự là thần, mọi chuyện xảy ra
y như người nói, bên kia đang rất lộn xộn."

Ở chung mấy năm với sư phụ, Phong Cảnh Minh vẫn không thể đoán

được thủ đoạn của sư phụ, quả nhiên là nhìn ngang là dãy núi, nhìn bên lại
thành ngọn núi, xa gần cao thấp đều không giống. Nếu sư phụ có thể dạy y
bản lĩnh như thế, ở trong hậu cung này có thể bình an đến già.

Nghĩ đến đây không khỏi trong lòng hừng hực, ưỡn ngực bước lên một

bước nói: "Sư phụ, người nói cho con nghe đi, chỉ điểm con một chút, lúc
trước làm sao người biết sớm muộn gì trong đồ ăn cũng xảy ra vấn đề
vậy?"

Nhạc Trường Tín giơ tay gõ lên đầu đồ đệ, dạy được đồ đệ sư phụ chết

đói, không đến trước khi chết, hắn ta sẽ không truyền lại bản lĩnh đâu. Tiểu
tử này chẳng giữ chút quy củ nào, nhưng ngày hôm nay vui vẻ cũng không
để ý nhiều, chỉ cười nói: "Con người làm gì có mắt sau mắt trước, ai biết sẽ
xảy ra chuyện gì chứ. Ta đây chẳng qua là dự phòng, ai biết liền đoán đúng
đâu."

Ai tin chứ?

Phong Cảnh Minh không tin, biết rõ sư phụ không chịu nói, y cũng

không nóng nảy, dù sao chỉ cần mình hầu hạ thật tốt, sư phụ sẽ chỉ điểm
cho y. Nghĩ tới đây thì tạm thời bỏ vấn đề này xuống, lại nói sang chuyện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.