Nghĩ như thế thì làm sao còn ngủ được.
Nhất thời trở mình trằn trọc, giống như bánh trẻo rán vậy.
Tiêu Kỳ thấy Tự Cẩm như vậy bèn kéo nàng, nhìn chằm chằm mặt nàng,
"Không ngủ được sao?"
Tự Cẩm không muốn lừa dối Tiêu Kỳ, huống chi giờ phút này nàng cũng
không muốn làm gì trái lương tâm.
Gật gật đầu, "Dạ không ngủ được."
Tiêu Kỳ trầm mặc một chút, vòng tay ôm Tự Cẩm hơi siết lại, lại sợ
đụng đến bụng nàng lập tức lại buông lỏng tay.
Than khẽ một tiếng nhìn nàng, "Nàng đừng nghĩ nhiều, an thai thật tốt,
những chuyện khác đều có ta đây."
"Thiếp không thể không nghĩ nhiều." Tự Cẩm thản nhiên nói, "Dù sao
chuyện này cũng có quan hệ với thiếp."
Nói ra một câu này, Tự Cẩm bỗng chốc thấy thoải mái. Nàng dứt khoát
ôm chăn ngồi dậy, nhìn Tiêu Kỳ cũng ngồi dậy như nàng.
"Chuyện này là thiếp động thủ trước, Kiều Tiểu Nghi chỉ sợ là bị thiếp
làm liên lụy cho nên mới gặp chuyện không may."
"Không có quan hệ gì với nàng." Tiêu Kỳ nhíu mày nhìn Tự Cẩm, người
này cả ngày nghĩ ngợi lung tung cái gì đây.
"Sao lại không liên quan với tthiếp?" Tự Cẩm hơi kích động, sắc mặt
ửng đỏ, nhìn Tiêu Kỳ định nói gì vội vàng cắt đứt lời hắn, "Hoàng thượng
nghe thiếp nói trước đã."