HOÀNG GIA TIỂU KIỀU PHI - Trang 2187

Tần Tự Xuyên lấy khăn ra, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng sau đó:

"Bởi vì ta cũng giống nàng, từng có một giấc mơ kiếp khác."

Phó Trọng Cẩm trừng to mắt, chăm chú nhìn Tần Tự Xuyên, quả thực

không thể tin được vào tai mình.

"Cho nên, đây là ông trời bù đắp tổn thương cho chúng ta sao? Nếu

không vì sao chúng ta đều gặp giấc mơ như thế?"

"Đúng, là ông trời thương xót, cho chúng ta một đời viên mãn."

"Ta... Vốn nghĩ tới, nếu cuộc đời này không gả cho chàng thì ta sẽ ở vậy

làm ni cô cả đời. Nhưng biết chàng về Giang Ninh, ta liền không nhịn
được."

"Ta cũng vậy vốn dự định cả đời không cưới vợ."

"May mắn, nàng đã tới."

"May mắn, chàng đã về."

Hai người có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, có vô số tiếng lòng muốn

thổ lộ, nhưng bốn mắt nhìn nhau, lại cảm thấy những lời kia không còn cần
thiết nữa.

Mưa hoa đào vương ướt áo, gió dương liễu chẳng lạnh lùng.

Những chuyện từng đau thương kia đều đã rời xa.

May mắn, bọn họ đã tìm được người kia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.