HOÀNG GIA TIỂU KIỀU PHI - Trang 450

ra vẻ bình thản. Nhưng đôi mắt kia chỉ cách mặt nàng có hai tấc, thật sự
làm cho nàng chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Thần thiếp... thần thiếp tối hôm qua mất lễ nghi, trong lòng đang nghĩ

không biết thỉnh tội thế nào đây?" Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có viện cớ này còn
xem như miễn cưỡng phù hợp với nét mặt thay đổi không ngừng nãy giờ
của nàng. Tự Cẩm nắm chặt lấy góc chăn, tỏ vẻ luống cuống, lông mi thật
dài bao trùm lên mắt, sợ bị Tiêu Kỳ nhìn ánh mắt nàng mà phát hiện ra
nàng đang nói dối.

"Hóa ra nàng cũng biết mình mất lễ nghi cơ đấy." Tiêu Kỳ nghe Tự Cẩm

nói vậy bèn trêu ghẹo nàng, "Trẫm, là đầu tiên gặp một người bá đạo như
nàng đấy."

Mặt Tự Cẩm đỏ bừng lên, kéo áo ngủ bằng gấm che mặt.

Tiêu Kỳ nhìn nàng làm vậy chỉ nghĩ Tự Cẩm giờ đã tỉnh rượu phục hồi

tinh thần lại mới biết rõ thẹn thùng, biết rõ sợ hãi.

Hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, nhỏm người ngồi dậy. Bên ngoài trời còn

mịt mờ tối, trong màn ánh sáng mờ tỏ. Trong quầng sáng mông lung chỉ có
thể nhìn thấy mái tóc đen nhánh của Tự Cẩm phủ trên gối vàng sáng, hắn
hơi cúi xuống hỏi nàng còn đang lấy áo gấm che mặt, "Có chỗ nào không
thoải mái không?"

Tiêu Kỳ không hỏi còn đỡ, vừa hỏi như thế Tự Cẩm còn không nhớ lại

chuyện tối qua sao được, tất cả chợt ùa về như phim quay chậm, không cần
giả vờ mặt cũng đỏ lên như máu không dám gặp người.

Nhìn Tự Cẩm đã co người thành một khối, Tiêu Kỳ không khỏi nhớ tới

tối hôm qua nàng da trắng nõn nà nằm giữa gấm vóc, nét mặt say mịt mờ
đầy bá đạo. Vừa mới nghĩ vậy cơ thể liền có phản ứng. Hắn bèn vội vàng
quay đầu tránh sang bên cạnh. Nàng mới lần đầu nhận sủng, mình phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.