bọn họ. Hắn dụng tâm với nàng, tuy rằng ít ỏi nhưng cũng là thành tâm,
không phải sao?
"Quốc gia sẽ nhận được nhiều lợi ích từ việc tuyển dụng nhân tài, Hoàng
thượng vất vả giữ nước, con đường về sau sẽ càng ngày càng tốt hơn." Tự
Cẩm cười ngồi xuống dựa vào hắn, cũng nắm tay hắn không muốn buông
ra, trong suy nghĩ đều là hình ảnh ngày đó nàng hôn mê tỉnh lại, liền nhìn
thấy hắn dựa vào đầu giường ngủ. Một hoàng đế cửu ngũ chí tôn, kỳ thật có
thể làm được thế này, chính nàng cũng thật sự bất ngờ.
Đều nói người người ngang hàng nhưng thật ra là bất bình đẳng. Người
không thể lựa chọn xuất thân của mình, có người sinh ra đã là hoàng tộc thế
gia quý tộc, có người sinh ra lại chính là nô tài, dân chúng. Có phân biệt
đích thứ, có phân biệt cao thấp, có người sinh ra đã được bọc gấm lụa,
hưởng hết vinh hoa phú quý. Cũng có người từ nhỏ đã phải theo cha mẹ
làm ruộng trồng trọt, vất vả làm việc, sống tạm qua ngày.
Cùng là nữ nhân được tuyển vào cung, nhưng đến khi phong vị thì người
có gia thế tốt tất nhiên vị phần sẽ cao, gia thế không tốt cũng chỉ có thể từ
cấp thấp chậm rãi từ từ đi lên.
Cẩn thận làm người, vất vả sống qua ngày, có lẽ còn có đèn cung đình từ
trên trời giáng xuống đập vào đầu ngươi.
Tìm ai hỏi rõ lí lẽ đây?
Trải qua chuyện lần này, Tự Cẩm càng hiểu rõ ràng tình cảnh hiện tại của
chính mình.
Tiêu Kỳ nghe Tự Cẩm nói mặt mũi tràn đầy vui vẻ, khẽ siết tay nàng,
"Nàng nói đúng, sau này con đường của trẫm nhất định sẽ càng đi càng
rộng, thiên hạ này chung quy một ngày sẽ chân chính thuộc về trẫm!"