Kỳ khá tốt đẹp nhưng cũng không thể bảo đảm Tiêu Kỳ không nghe lời quý
phi nói, cho là mình làm sai . Giờ khắc này, ngồi trong phòng, đúng thật là
có cảm giác như đứng đống lửa, ngồi đống than.
Tiêu Kỳ đi Trường Nhạc Cung, mình cũng không thể tới Trường Nhạc
Cung cướp người. Nhưng cứ ngồi chờ đợi vô ích thế này cũng rất dày vò
con người ta.
Tự Cẩm dựa vào trên gối, trong lòng cười khổ một tiếng. Thủ đoạn của
Quý phi thủ đoạn quả nhiên là không tệ. Bố trí chu đáo trước sau thế này,
mình vô tình rơi vào thế hạ phong. Người ta còn đi trước một bước cáo
trạng với Tiêu Kỳ. Tự Cẩm mới phát hiện, ở trong hậu cung này quả nhiên
thời thời khắc khắc không thể buông lỏng. Nàng chỉ sơ sẩy có một phút mà
bị Quý phi chiếm tiên cơ.
Chuyện này cũng không thể nói là nghiêm trọng gì, nhưng qua miệng
người khác thì chắc chắn không thể đơn giản như vậy được.
Trường Nhạc Cung.
Ngọc Quý Tần nước mắt ngắn dài cầm khăn nghẹn ngào, dưới ánh đèn
kia, đôi mắt đỏ bừng long lanh nước tràn đầy ủy khuất và dịu dàng, làm gì
còn chút sắc bén như lúc ban ngày nữa, "Thần thiếp cũng không có ý gì hết
nhưng Hi Dung Hoa kia ỷ vào mình có thai, không chỉ mạo phạm thần
thiếp mà còn ăn nói ngông cuồng. Trước mặt nhiều người như vậy, sau này
thần thiếp làm sao có mặt mũi gặp người khác chứ ?"
Quý phi khẽ thở dài một cái, nhìn Tiêu Kỳ nhíu chặt lông mày, ôn nhu
nói: "Vốn thần thiếp không nghĩ quản chuyện này. Nhưng buổi chiều lúc
đưa Ngọc Trân đi dạo trong vườn, liền nhìn thấy Ngọc Quý Tần một mình
ngồi trong đình khóc nên nhiều chuyện hỏi thăm. Lẽ ra trong cung đã có
Hoàng hậu nương nương lo liệu cung vụ, nhưng thần thiếp thân là quý phi
gặp chuyển như thế này cũng không thể ngồi yên không để ý tới. Do đó