thừa cơ hội này chôn một cây gai trong lòng của hoàng thượng, cho hắn
biết quý phi không phải là người lương thiện như vậy!
Chỉ tiếc, không thể sớm biểu lộ suy nghĩ của mình với Hi Dung Hoa, bỏ
qua cơ hội này thì quá đáng tiếc.
Từ Phượng Hoàn Cung Tiêu Kỳ đi ra ngoài, thẳng một đường đi tới cổng
Di Cùng hiên. Cửa ngoài khép hờ, Quản Trường An liền vội vàng tiến lên
đẩy cửa ra, Tiêu Kỳ nhấc chân đi vào. Trong sân im ắng , tiểu thái giám
đứng giữ cửa ngoài sân nghe được tiếng động vội chạy tới tham kiến, giọng
nói cũng run rẩy.
Tiêu Kỳ nhìn cũng không thèm nhìn một cái, đi thẳng vào chính điện.
Từ ngoài sân nhìn vào, qua màn cửa mờ mờ chỉ thấy một bóng người
ngồi thẳng tắp bên cửa sổ, không nhúc nhích.
Tiêu Kỳ nhìn thoáng qua, liền bước nhanh hơn. Quản Trường An chạy
chậm tới trước, tự tay vén rèm, nhìn Hoàng thượng đi vào rồi mới buông
tay thả xuống. Hắn ta nghe trong phòng vọng ra tiếng nói chuyện thì mới
thở phào nhẹ nhõm. Cả một ngày vội vội vàng vàng, hơn nửa ngày không
được uống một ngụm nước. Giọng nói cũng sắp bốc thành khói. Giờ cũng
có thể yên tĩnh nghỉ ngơi được rồi.
Vân Thường và Diện Mi lặng lẽ lui ra ngoài, liền bị Quản Trường An
túm lấy đòi uống trà. Diện Mi vội vàng đi vào phòng ngâm trà, Vân
Thường khẽ khàng nói chuyện khách sáo với Quản Trường An. Quản
Trường An cười mỉm nói lại hai câu rồi cũng không chịu nói thêm gì, làm
Vân Thường tức tối trong lòng âm thầm chửi rủa nhưng không có biện
pháp nào khác nên mặt mũi vẫn phải tươi cười.
Tự Cẩm tùy ý để Tiêu Kỳ kéo tay nàng ngồi xuống, nàng bất an nhìn
hắn, muốn nói gì đó lại không biết phải nói từ đâu.