Chắc là không phải đã cho người mượn đi, loại tài liệu này đừng nói là
không có ai mượn, cho dù có người mượn đi chăng nữa, phòng hồ sơ cũng
không dễ đồng ý.
Thiếu Gia nhìn kệ sách, sờ thử lớp bụi bám phía trên, quay đầu nhìn
chung quanh, đột nhiên mặt khẽ biến sắc, dùng tay ra hiệu với tôi.
Tôi không biết có chuyện gì, khẽ hỏi: "Gì thế?"
Gã bịt miệng tôi lại, chỉ chỉ khe hở giữa hai giá sách bụi bặm, khe hở
rất nhỏ, tôi quay đầu nhìn, đột nhiên khẽ rùng mình, thì ra giữa khe hở phía
xa trong bóng tối, lại có một bóng người màu đen đứng đó, từ đầu tới cuối
vẫn không hề động đậy.
Chẳng lẽ là hồn phách lão Biện chết không nhắm mắt, tìm tới đây sao.
Tôi nhủ thầm trong lòng, nhất thời tóc gáy dựng hết cả lên.
Thiếu Gia thấy tôi đổ mồ hôi lạnh, khẽ nói bên tai tôi: "Đừng sợ, có
thể là bạn đồng hành của bọn ta."
Vừa nói vừa dùng tay ra hiệu cho tôi đánh bọc sườn (vây đánh sau
lưng hoặc bên hông địch).
Tôi nuốt nước miếng, rủa thầm trong lòng, hai người cùng lúc tắt đèn
pin, trong thư viện nhất thời một màu đen nhánh, ánh sáng bây giờ chỉ còn
ánh trăng hắt vào qua cửa sổ.
Chúng tôi nín thở, gần như là bò trên mặt đất, chậm rãi tiến đến gần,
chẳng mấy chốc chúng tôi đã tới sát khe hở đó, thậm chí tôi còn nghe thấy
tiếng cái bóng đen kia đang thở dốc.
Tôi nhất thời bình tĩnh trở lại, có thể thở hổn hển thì đương nhiên
không phải là quỷ, vậy thì việc quái gì phải sợ, đừng nói là một người, hai
ba tên cùng tới tôi cũng không sợ.