HOÀNG HÀ QUỶ QUAN - Trang 161

đi, lúc nghe nói cách đó ba dặm có người chịu xuất thuyền, thật giống như
nghe được tin lập nước Trung Quốc, liền nhảy cỡn lên vội hỏi răng vàng
khè chủ thuyền ở đâu.

Răng vàng khè cũng không biết tường tận, chỉ nói người ta cũng

không phải vì tham tiền của bọn tôi, mà vì họ cũng có việc gấp muốn đi
thượng du, đúng lúc nghe chuyện của chúng tôi, trong đầu nghĩ dù sao cũng
phải mạo hiểm, chi bằng thêm bạn thêm vui lại có thể kiếm chút tiền. Cuối
cùng đối phương là dạng người thế nào, mục tiêu của họ ở đâu, loại thuyền
gì hắn cũng không chịu nói rõ.

Chúng tôi chỉ còn cách theo hắn đi gặp trực tiếp người chủ thuyền đó,

chủ thuyền kia gọi là lão Tài, rất vạm vỡ, nhìn qua cũng có vẻ biết điều,
chúng tôi kể lại sơ qua tình hình cho lão nghe một chút, lão vừa nghe vừa
gật đầu.

Thiếu Gia rất khôn khéo, cảm giác chuyện này không hề đơn giản như

vậy, những người khác có đánh chết cũng không chịu xuôi thuyền, vì sao
lão lại chịu xuôi, không phải có ý đồ lừa gạt gì chứ? Vì vậy liền vòng vo
hỏi thăm.

Chủ thuyền kia ban đầu nhất quyết không khai, sau đó một hồi được

Thiếu Gia rót mê hồn thang, đã nói tuột ra hết cả, tôi nghe thiếu chút nữa đã
cười sặc chết.

Chuyện răng vàng khè kia nói với bọn tôi chắc chắn chỉ toàn là "bắc

chõ nghe hơi", sự thật không phải như vậy. Thì ra chủ thuyền này vốn là
một con bạc khát nước, mấy tháng trước nợ nần chồng chất lại gặp bạo
bệnh nằm liệt giường thời gian dài, tiền đã sớm cạn từ lâu, bí quá hóa liều,
không thì hắn cũng sẽ không mạo hiểm như vậy.

Thiếu Gia liền hỏi hắn: "Vì sao mà các ông phải sợ như vậy, đoạn

sông này có cái gì ghê gớm như vậy sao? Trước khi lên đường không phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.