HOÀNG HÀ QUỶ QUAN - Trang 183

Lần này vốn trong đầu nghĩ rằng xử đẹp chúng tôi cũng đơn giản,

không ngờ gặp phải hạng rắn mặt.

Tôi nghe xong trong lòng thầm chửi rủa, nhủ thầm gã răng vàng khè

kia nói hàng năng trong thôn đều có hai người ngoại địa phải chết, nét mặt
khi nói vô cùng kỳ lạ, chắc chắn cũng cùng một phe, đợi lão tử trở về chắc
chắn sẽ nhổ sạch bộ răng của gã! Lại băm vằm luôn tên phong thủy tiên
sinh kia tránh lưu lại trên đời hại người.

Lúc này thuyền lộp bộp một tiếng, bắt đầu nghiêng, tôi quay đầu nhìn

lại bên ngoài, cũng biết không xong rồi.

Khoang máy thuyền đã bị ngập gần hết, lúc này cho dù thuyền có thể

miễn cưỡng nổi trên mặt nước, có điều ngấn nước cao vô cùng, gần như
song song với mạn thuyền, như vậy mặc dù trong thời gian ngắn thuyền có
thể không chìm nhưng không chịu nổi song gió, chỉ cần đầu sóng đánh vào,
nước sẽ tràn vào rất nhanh. Bọn tôi phải mau chóng tìm chỗ cặp bờ, rời
khỏi thuyền này.

Tôi hỏi lão Tài, sau khi đánh chìm thuyền này hắn sẽ làm thế nào?

Hắn nói trước mặt có một đường có thể thông lên trên núi, con đường đó
hắn phát hiện khi còn bé, chỉ có một mình hắn biết.

Thiếu Gia trèo lên nắm cột buồm (thực ra tôi cũng không biết đó là cái

gì, dù sao cũng là cái cây dựng lên) nhìn trước mặt một chút, rồi hướng về
phía tôi kêu lớn, ở đây hai bên Mãnh Giang đều là vách đá nhưng phía
trước mặt trên vách đá quả nhiên có một khối trồi ra.

Cho dù là chỗ nào, chỉ cần cách xa mặt nước, tối với chúng tôi mà nói

đều là sinh mạng.

Thiếu Gia bò xuống, lập tức hướng về phía khối đá kia liều mạng lái

đi, vì chạy ngược dòng nên thuyền bơi vô cùng chậm, hơn nữa mỗi khi
đụng sóng lại lắc lư dữ dội, nước từ mạn thuyền rót vào bên trong thuyền.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.