Gã khạc nhổ một cái rồi hướng về phía tôi gật đầu, lúc này trước mắt
tôi xuất hiện một chùm sáng phản xạ lại ánh đèn pin. Tôi thử nhìn, xuất
hiện một ngọc môn ở cuối đường lát gạch.
Thiếu Gia tiến gần lại cánh cửa, đèn pin của gã lớn hơn của tôi nhiều,
lại gần thêm một chút, khoảng sáng trước mặt đã rõ hơn đáng kể.
Tôi vịn vào gã quan sát bốn phía xung quanh, lập tức bị hình điêu
khắc trên cánh cửa hấp dẫn.
Cửa thiết kế dạng nửa vòm, phía trên trạm trổ hình hai con kỳ lân,
điêu khắc vô cùng tinh xảo, có hồn, nhìn qua cảm giác như nó đang muốn
nhảy từ trên cánh cửa xuống.
Thiếu Gia khẽ ra dấu, ý muốn hỏi tôi có muốn đẩy cửa đi vào hay
không. Tôi gật đầu, khẽ đẩy cánh cửa một chút, phát hiện cửa không hề
nhúc nhích chút nào, có lẽ bên trong có cơ quan. Trước lúc xuống Nam ba
tử đã chỉ cho chúng tôi hai chiêu đối phó, một loại trong đó là dùng công cụ
tên Vạn Tượng Câu để mở cửa. Lúc ấy tôi không có học có điều Thiếu Gia
lại tiếp thu rất nhanh, loay hoay mấy cái, cửa mộ kia tỏa ra một đám bùn,
sau đó chúng tôi đẩy nhẹ, ngọc môn liền mở ra.
Một luồng khí lạnh thấu xương từ bên trong bốc ra, tôi không kiềm
chế được khẽ run lên một cái, không tự chủ được hai người đều thụt lùi về
sau một bước.
Bên trong cửa toàn một màu đen kịt, tôi chiếu đèn pin vào, vẫn một
màu tối thui như bông vải nuốt trọn toàn bộ luồng ánh sáng, không gian
bên trong quả thực là quá lớn.
Chúng tôi do dự đứng ở cửa mộ rất lâu, chưa dám đi vào, tôi và gã đều
cảm nhận một bầu không khí vô cùng quỷ dị toát ra từ bóng tối trước mặt.
Cuối cùng vẫn là Thiếu Gia cắn răng, khoát tay, đẩy tôi vào.