HOÀNG HẬU ĐỘC NHẤT - Trang 127

được kĩ. Có điều, ta đảm bảo chắc chắn lần sau sẽ không như thế nữa."
Nàng nhìn Mặc Ý đầy nghiêm túc, thành tâm nói.

Mặc Ý đã sớm chú ý tới vành mắt thâm quầng của nàng, biết chắc

nàng không được nghỉ ngơi tốt. Thật ra hắn không hề có ý trách cứ, bất ngờ
hay thất vọng, ngược lại là tự trách, còn có một chút cảm xúc phức tạp mà
tạm thời hắn không rõ.

"Y Kiều không nên nói như vậy." Hắn cười khẽ đầy bao dung: "Vốn dĩ

nàng không có lỗi, là do ta bắt nàng phải làm sư phụ của mình, giờ mới kéo
thêm cho nàng không ít phiền phức."

Y Kiều cười ha ha, cũng không biết phải nói gì.

Tội này của nàng không phải là nhận không, thù lao một tiết đã bằng

một tháng tiền lương của người làm thượng đẳng. Hơn nữa, vẫn là nàng
không hoàn thành trọng trách của mình.

"Có phải chuyện này có liên quan tới vị tiên sinh dạy đàn kia không?

Không biết người ta phái đến, Y Kiều có hài lòng chứ?" Mặc Ý như nhìn
thấu tâm tư của nàng, vô cùng tinh tế mà chuyển trọng tâm câu chuyện.

"Đúng vậy, phần lớn là vì chuyện này." Nàng dụi đôi mắt đang có chút

cay xè của mình, sau đó nhoẻn miệng cười: "Người huynh phái đi đúng là
một nhân tai, cho dù là cầm kĩ hay khả năng diễn kịch đều có thể nói là
hạng nhất!"

Mặc Ý nhìn dáng vẻ này của nàng, lại nghe nàng nói thế thì không

khỏi bật cười: "Khả năng diễn kịch? Sư phụ đang khen hay chê ta vậy?"

Tuy nụ cười của hắn rất nhạt, thế nhưng lại vô cùng thuần khiết, khiến

người khác liên tưởng đến một đám mây đang trôi lơ lửng giữa bầu trời
xanh. Trắng tinh, trong vắt, tránh xa hồng trần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.