HOÀNG HẬU MARGOT - Trang 574

- Nếu vậy thì thưa ông, ta xin theo ông.
Họ đi vào một hành lang, ở đầu kia hành lang là một căn phòng tương đối
rộng với những bức tường tối tăm và có vẻ hết sức ảm đạm.
Henri nhìn quanh trong lòng không phải là không lo lắng.
- Chúng ta đang ở đâu vậy? - Ông hỏi.
- Thưa đức ông, chúng ta đang đi qua phòng tội hình.
- À ra thế!
Và Henri để ý nhìn kỹ hơn.
Trong phòng có đủ thứ: bình đựng nước và giá gỗ để cho hình phạt tra bằng
nước, nêm và vồ để cho hình phạt bẻ chân. Ngoài ra, những ghế ngồi bằng
đá dành cho những kẻ bất hạnh chờ đến lượt tra tấn được đặt gần như vòng
quanh khắp phòng, và ở trên, ở dưới, ở ngay trên các ghế đó là những vòng
sắt gắn thẳng vào tường không tuân theo tính đối xứng nào khác ngoài tính
đối xứng của nghệ thuật hành tội. Nhưng chúng ở gần các ghế nên người ta
dễ đoán ngay là chúng được dành cho những kẻ ngồi trên ghế.
Henri đi tiếp mà không nói nửa lời, nhưng ông không để lọt một chi tiết
nào đến cả cái bộ máy ghê tởm có thể nói là đã viết nên lịch sử của nỗi đau
đớn trên các bức tường.
Mải nhìn quanh nên Henri không nhìn xuống chân và bị vấp:
- Này, cái gì đây? - Ông hỏi.
Và chỉ vào một thứ giốnh như rãnh sâu được đào xuống nền đá ẩm ướt làm
sàn nhà.
- Thưa bệ hạ, đó là máng nước.
- Ở đây có mưa à?
- Thưa bệ hạ, vâng, mưa máu.
- Ái chà! Tốt lắm - Henri thốt lên - Thế chúng ta sắp tới phòng ta chưa?
- Thưa đã, thưa bệ hạ, ở đây đây.
Có một bóng người lờ mờ trong tối, người ta càng tới gần thì bóng đó càng
rõ hơn và thực hơn
Henri nghe giọng quen quen, bước lên vài bước và nhận ra một mặt người.
- Ơ này! Ông đấy à, Beaulieu. Ông làm cái quái quỷ gì ở đây vậy?
- Thưa bệ hạ, tôi vừa nhận được sắc phong làm quan chủ pháo đài

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.