HOÀNG HẬU MARGOT - Trang 639

- Nó ở tại nhà tôi cùng thi hài.
- Ở nhà ông à? Tại sao ông không đem tới đây?
- Tôi sợ có thể bị giữ lại ở ghi-sê cửa Louvre, người ta có thể bắt tôi bỏ áo
choàng. Nếu thế thì không biết họ sẽ nói sao nếu thấy dưới áo choàng lại có
một cái đầu.
- Thôi được, cứ giữ nó ở nhà ông, ngày mai ta sẽ đến lấy.
- Tâu lệnh bà, ngày mai có thể sẽ là quá muộn.
- Sao vậy?
- Vì Thái hậu đã dặn tôi giữ cho bà hai đầu tử tù mà tôi chặt để làm thí
nghiệm về yêu thuật.
- Ôi! Thật là quá đáng! Lấy đầu những chàng trai yêu quý của chúng ta ư?
Henriette! - Nàng chạy lại phía bạn đã đứng bật dậy như bị ong châm - Cậu
có nghe thấy người này vừa nói gì không?
- Có thế phải làm gì đây?
- Phải đi cùng ông ta.
Rồi nàng thốt lên một tiếng kêu đau đớn là dấu hiệu bắt đầu hoà nhập với
cuộc đời của những người bất hạnh lớn lao:
- Ôi vừa rồi mình thật là hạnh phúc, mình đã gần như chết rồi.
Trong lúc đó Marguerite khoác lên đôi vai trần của nàng một chiếc áo
choàng nhung.
- Đi nào - Nàng gọi - Chúng mình sẽ được gặp họ một lần nữa.
Marguerite sai đóng tất cả các cửa, cho đưa chiếc kiệu của nàng tới chỗ
cánh cửa nhỏ bí mật rồi nàng khoác tay Henriette đi qua hành lang bí mật
đi vừa ra hiệu cho Gillonne theo nàng.
Kiệu đã chờ sẵn ở dưới cửa, còn người hầu của Caboche đã cầm một chiếc
đèn lồng chờ ở ghi-sê.
Phu khiêng kiệu của Marguerite là những người tin cậy, vừa như câm vừa
như đìếc, đáng tin hơn cả những con vật câm lặng.
Kiệu đi chừng mười phút theo Caboche và tên hầu cầm đèn rồi dừng lại.
Viên đao phủ mở kiệu, còn gã hầu chạy vào trước.
Marguerite xuống kiệu, đỡ cho quận chúa de Nervers cùng xuống.
Trong nỗi đau vô vàn đang bóp nghẹt lấy cả hai người, sự quy củ nghiêm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.