HOÀNG HẬU MARGOT - Trang 66

Tôi không còn nghĩ được nữa, tôi chỉ chiêm ngưỡng thôi.
Marguerite duyên dáng tiến về phía chàng thanh niên trong lúc chàng
không hề biết rằng mình vừa mới xử sự như một đình thần tao nhã.
- Xin ông tĩnh trí lại - Nàng nói - Tôi sẽ chờ ông và để cho người ta chờ tôi.
- Ôi xin lệnh bà tha tội, nếu như lúc đầu tôi đã không chào Người với tất cả
lòng tôn kính mà Người có quyền đòi hỏi ở một kẻ tôi tớ hèn kém nhất của
Người, nhưng…
- Nhưng - Marguerite tiếp
- Ông chẳng đã nhầm tôi với một người nào trong số các thị nữ của tôi đấy
thôi.
- Không, thưa lệnh bà, tôi cứ tưởng là hình bóng của nàng Diane de Poitiers
xinh đẹp. Người ta kể với tôi rằng nàng còn hiện về ở cung Louvre.
- Thôi nào, thưa ông - Marguerite nói - Tôi không phải lo ngại gì cho ông
nữa đâu, ông sẽ gây dựng được sự nghiệp cho mình ở triều đình đấy. Có
phải là ông vừa nói là ông có một bức thư cho nhà vua không? Thật vô ích,
nhưng thôi kệ, thư đâu? Tôi sẽ trao thư cho hoàng thượng. Tuy nhiên, xin
ông nhanh lên cho.
Trong nháy mắt, De Mole vạch các tua đeo ở áo ngắn và rút trong ngực ra
một lá thư đề trong một cái túi lụa.
Marguerite cầm thư và nhìn chữ viết:
- Có phải ông là de Mole?
- Vâng, thưa lệnh bà. Lạy Chúa, phải chăng tôi có diễm phúc là tên mình
được lệnh bà biết tới?
- Tôi đã nghe chồng tôi và quận công d Alençon, em tôi, nhắc tới. Tôi biết
rằng ông đang được người ta chờ đợi.
Và nàng nhét vào trong chiếc áo chẽn cứng đờ vì châu ngọc và những
đường thêu của mình bức thư vừa mới rời khỏi chiếc áo ngắn của chàng trai
còn ấm hơi ngực chàng. De Mole khao khát nhìn theo từng cử chỉ của
Marguerite.
- Bây giờ thì, thưa ông - Marguerite nói
- Ông hãy xuống tầng sảnh dưới nhà và chờ tới khi có người hầu do đức
vua Navarre hoặc quận công d Alençon sai tới. Bây giờ một người hầu của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.