“Điện hạ! Quang nhi chỉ muốn một danh phận thật khó khăn vậy sao!”
Thần Quang chợt đứng lên, giọng nói cất cao rất nhiều, nước mắt chứa đầy
đáy mắt chảy xuống, Triêu Mặc trố mắt, lại ngừng lại thân hình.
“Được rồi, ta thừa nhận trước khi gả cho ngươi đã không trong sạch,
ngươi không cho danh phận ta cũng chịu, nhưng ngươi có nghĩ tới ta chỉ là
một nữ cô nhi không nơi nương tựa, trong địa phương ăn thịt người này,
sau lưng không có thế lực nào, thử hỏi tương lai già rồi phai sắc, ai sẽ bảo
vệ ta chu toàn? Điện hạ là nam nhân, tương lai là quân vương, làm sao cam
kết trăm phần trăm chăm sóc hết toàn bộ muối biển trong cung? Ta và Đào
Diệp tình cảm tốt, thân thể nàng sạch sẽ, muốn điện hạ cho một danh phận
thôi, chúng ta có lỗi sao? Chúng ta chỉ là hi vọng tương lai lúc không thể
lấy lòng điện hạ còn có thể có một chút kỷ niệm tốt đẹp...”
Triêu Mặc khiếp sợ ở trong hai mắt đẫm lệ của Thần Quang, lần đầu
tiên hắn thấy nàng rơi lệ.
Thật chỉ là bởi vì thế này sao? Cho tới nay cả hai đều dùng phương
thức xử sự hai mặt, hư tình giả ý sống chung, Triêu Mặc cho tới bây giờ
cũng không dám tin tưởng thật tình của Thần Quang, cho nên cả hai mới
vẫn không ngừng tổn thương nhau?
Nhưng tại sao khi đối chọi kịch liệt với nàng lại khiến người ta căm
tức và không có cách nào như vậy.
Triêu Mặc hất tay bị nàng bắt được ra, “Ta không hiểu ngươi, thật
không hiểu. Hiện tại mục đích của ngươi cũng đạt tới. Về phần Diệu Đảm,
ha ha, không có ngươi, ta làm sao có thể lấy nàng. Trừ nàng ai cũng không
làm được chánh phi, ngươi chết cái ý niệm này đi!”
“Điện hạ thật cảm thấy Diệu Đảm thích hợp làm chánh phi, nàng
nguyện ý dễ dàng tha thứ tam cung lục viện tương lai của ngươi?”