nhau những cái ôm vụng về… Là cảm giác đó…
Môi Mông Phong rời đi, đôi mắt thất thần của Lưu Nghiễn lấy lại tiêu
điểm.
“Đang nghĩ về ai thế?” Mông Phong lạnh lùng hỏi: “Em coi anh là người
khác sao?”
Đôi mắt Lưu Nghiễn ánh lên vẻ giễu cợt.
Mông Phong nghi hoặc nhìn vào mắt Lưu Nghiễn.
“Đang nghĩ đến ai?” Mông Phong lạnh lùng hỏi, Lưu Nghiễn không đáp.
Tiếng gõ cửa vang lên, “Mông Phong.” Là giọng của Lâm Mộc Sâm.
Lưu Nghiễn chơi xỏ, cất tiếng: “Vào đi.”
Mông Phong: “Đợi đã!”
Cánh cửa vừa bị đẩy hé ra lại ngưng lại.
Lâm Mộc Sâm không vui hỏi: “Đang làm gì thế?”
Mông Phong cuống cuồng bò dậy, vớ vội lấy chiếc quần lính xỏ vào rồi
đi chân trần ra mở cửa.
Lưu Nghiễn vẫn nhàn nhã tựa vào đầu giường đọc sách, liếc sang Lâm
Mộc Sâm một cái, thản nhiên nói: “Anh ấy đang tập thể dục.”
Lâm Mộc Sâm: “Hả?”
Lưu Nghiễn: “Chống chỗ ấy xuống sàn để tập hít đất ấy mà.”
Mông Phong: “…”
Lâm Mộc Sâm: “Rất sáng tạo. Các cậu thảo luận ra kết quả gì rồi?”
Lưu Nghiễn gập sách lại, đại khái trình bày lại một lượt kết luận, nhìn bộ
dạng Lâm Mộc Sâm có vẻ không hứng thú gì mấy, Lưu Nghiễn nói: “Tôi
nghĩ nửa đêm anh qua đây chắc không phải để hỏi về vấn đề này đúng
không?”
Lâm Mộc Sâm gật đầu, nói: “Cậu ra ngoài một lúc đi, anh có chuyện
muốn nói với Mông Phong.”
Mông Phong: “Chuyện của tôi không bao giờ giấu cậu ấy.”
Lưu Nghiễn rất biết điều: “Thôi, tôi còn có chút việc, ra ngoài một lát.”