HOÀNG HÔN MÀU MÁU - Trang 159

Ba chiếc Jeep đi xuống núi, một chiếc chứa đầy người bị thương, do

Mông Phong lái xe, lão mập răng vàng ăn mấy cú đập trời giáng của Lưu
Nghiễn vẫn còn đang chết ngất, bị ném ở dãy ghế sau.

Một chiếc khác chở những người chưa bị thương, Lưu Nghiễn lái xe

mang theo Quyết Minh trở về, sau xe là đống thiết bị dụng cụ.

Chiếc xe cuối cùng chất đầy vũ khí, Trương Dân lái xe áp tải. Đã có

người bị thương, có điều không một ai mở miệng hỏi phải xử lý thế nào.

Mông Phong nhìn sắc trời hưng hửng sáng, trong lòng hiểu rõ, tuyệt đối

không thể ném họ lại chỗ này hoặc thẳng tay bắn chết. Nếu không, chuyện
như vậy bày ra trước mắt những người có mặt hôm nay, thì đến khi lũ thây
ma bao vây lần nữa, chỉ cần có ai bị cắn thì người đó sẽ buông xuôi thôi
không chống cự nữa. Đến cơ hội sống sót cũng chẳng có thì còn cố gắng
làm gì? Có khi còn phản chiến, cùng với lũ thây ma đối phó với người của
mình ấy chứ. Đã giúp đồng đội thoát hiểm rồi lại còn bị chính chiến hữu
của mình cho một viên đạn nát óc, có ai chịu như thế chứ?

Mông Phong không muốn bản thân mình hoặc Lưu Nghiễn một ngày nào

đó bất thình lình trúng đạn từ phía sau.

Lưu Nghiễn cầm bộ đàm hỏi: “Sao chỉ còn ba cái máy giám sát?”
Mông Phong đáp: “Có một cái bị hỏng rồi, kẹt vào lưới sắt, em đã đụng

chạm gì đến nó à?”

Chiếc camera cuối cùng ấy nghiêng nghiêng hướng về trung tâm doanh

trại, đèn tín hiệu màu đỏ không ngừng chớp.

Phía cuối trời dần chuyển sang màu trắng bạc, bầy thây ma mất đi mục

tiêu, lại bắt đầu lượn lờ không mục đích, một vệt sáng nhợt nhạt nhuộm kín
đường chân trời.

Trung tâm doanh trại, trong đống thi thể chồng chất vừa bị Mông Phong

dùng súng bắn phá hoặc ném mìn xé nát đó đang hấp háy những tia sáng
màu xanh lam.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.