Mấy tay đàn em vừa tham gia đợt đột kích vừa rồi đứng dưới lầu, tất cả
đều tàn tạ và kiệt sức, một gã đàn em khác vội vàng lao xuống thông báo:
“Anh Sâm ra ngoài rồi, ngày kia mới về, trước khi đi anh ấy có sắp xếp,
chúng mày cứ ở đây chờ đi. Lưu Nghiễn đâu? Lưu Nghiễn lên trên có
chuyện cần bàn.”
Mông Phong và Lưu Nghiễn bước qua nhau, Mông Phong nhỏ giọng
nói: “Gã vẫn còn ở đây.”
Lưu Nghiễn khẽ đáp: “Biết rồi, anh đi thu dọn trước đi.”
Một lúc sau, Lưu Nghiễn từ tầng hai đi xuống, sau lưng còn có bốn gã
đàn em xuống cùng.
Trương Dân đã đi tắm rửa trước, Mông Phong vẫn đứng trong phòng chờ
Lưu Nghiễn.
Lưu Nghiễn đưa mắt nhìn Mông Phong một cái, không nói năng gì, quay
sang những người khác cất tiếng: “Mọi người đi theo tôi.”
Mười một người rời khỏi nhà máy, đứng bên bờ sông vào lúc giữa trưa,
Lưu Nghiễn bảo: “Chỗ này được rồi, người nào bị thương mời bước ra.”
Mông Phong: “Thế là ý gì?”
Lưu Nghiễn hạ giọng: “Đâu có bảo anh.”
Mông Phong cũng nói nhỏ: “Ý anh không phải vậy. Gã để em ra mặt
kiểm tra, định bắt em giết người của mình?”
Lưu Nghiễn hạ thấp âm lượng, lời nói thốt ra không kìm được lửa giận
bừng bừng: “Trước đó gã nói những gì với anh hả? Không phải gã bảo anh
phải vứt hết những người bị thương đi sao? Sao anh không đánh tiếng với
em? Em hoàn toàn không kịp chuẩn bị tâm lý, cũng chưa nghĩ ra cách gì ổn
thỏa hết.”
Hai người cứ thậm thụt to nhỏ với nhau, một tay đàn em đứng cách
chừng năm bước chợt hỏi: “Anh Sâm muốn vứt bỏ chúng tôi phải không?”
“Anh Sâm không có ở đây!” Một tên đi theo giám sát Lưu Nghiễn bắt
đầu lên đạn: “Đây là quyết định của Lưu Nghiễn, chính cậu ta phụ trách
thực hiện, ai bị thương tự giác đứng ra!”