HOÀNG HÔN MÀU MÁU - Trang 205

Tôi cần có một người cố vấn chuyên về sinh vật học, nhưng chị Phương

đã chết rồi, người nhà, họ hàng thân thích, bạn bè của chị tất cả đều đã bỏ
mạng trong cơn đại nạn này. Có lẽ mong muốn được gặp lại anh Tiêu Vũ là
niềm tin duy nhất giúp chị tiếp tục sống sót. Mông Phong bảo rằng anh ấy
vẫn nhớ chị, có lẽ đó là bến đỗ mà chị cam lòng đón nhận.

Hy vọng kiếp sau cả hai vẫn có thể bên nhau.
Lũ thây ma đã phá hủy nhà máy ở Dụ Trấn, chúng tôi cùng với những

người ít ỏi còn sót lại tiến về phía tây bắc, suốt dọc đường Trương Dân và
Mông Phong dựng súng trên nóc container, giải quyết những nhóm thây ma
nhỏ thỉnh thoảng xuất hiện bên đường.

Bọn chúng vượt qua ngọn núi, phần lớn đều tản mát trên những cánh

đồng, không đi lên quốc lộ, đó thật sự là cái may trong cái rủi.

Buổi chiều cùng ngày, tôi đến mé tây bắc của doanh trại khép kín thuộc

quân khu số 2 Hoa Nam, lấy lại chiếc camera số ba đã bỏ sót trong đợt
hành động trước.

Lúc đầu khi thiết kế máy giám thị hồng ngoại, Thôi Tiểu Khôn với

chuyên ngành tự động hóa đã thêm vào một con chip có pin độc lập với
máy, bây giờ dù Thôi Tiểu Khôn đã rời xa chúng tôi, nhưng phát minh của
cậu ấy vẫn còn phát huy tác dụng. Trong con chip này lưu lại những sự việc
trong vòng năm tiếng sau khi chúng tôi rời khỏi doanh trại. Nói không
chừng nó có thể cho chúng tôi biết được chân tướng sự việc.

Mong rằng trên trời Thôi Tiểu Khôn linh thiêng có thể yên nghỉ.
Mông Phong quay sang nói với Lưu Nghiễn đang cắm cúi viết nhật ký:

“Chị Phương Tiểu Lôi trước khi chết có gửi cho anh một thứ cần chuyển
cho em, lưu lại làm kỷ niệm.”

Anh chìa tay ra trước mặt Lưu Nghiễn, hai chiếc nhẫn kim cương lấp

lánh sáng.

Lưu Nghiễn lặng lẽ cầm lấy chiếc nhỏ hơn, để chiếc to hơn lại trong bàn

tay Mông Phong.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.