HOÀNG HÔN MÀU MÁU - Trang 532

Lưu Nghiễn leo lên xe, chui vào chỗ của mình, quần áo ướt lạnh dính bết

vào người. Phía đối diện, Văn Thư Ca ngồi ôm một chân, tán gẫu với Lý
Nham.

Lý Nham cho Văn Thư Ca xem tấm hình cất trong ví của mình: “Cậu

nhìn này, đôi mắt của Phong Hoa rất đẹp, trong vắt.”

“Ừm.” Văn Thư Ca đáp: “Tính tình cũng rất tốt, lại dịu dàng nữa, mừng

cho anh.”

Lý Nham cười cười: “Giờ không biết dạy dỗ thế nào rồi, cô ấy thích trẻ

con với động vật nhỏ, rất có lòng nhân ái. Phải không, Lưu Nghiễn?”

Lưu Nghiễn đáp: “Phong Hoa được yêu thích lắm đấy, mà cũng có thể vì

trong Vĩnh Vọng Trấn có ít hotgirl quá.”

Văn Thư Ca nhàn nhạt nói: “Sau này cô ấy sẽ là một người mẹ tốt, đứa

trẻ nào được làm con của hai người thật hạnh phúc.”

Không ai nói gì thêm nữa, Lý Nham lẩm nhẩm hát, Lưu Nghiễn thì vừa

đói vừa lạnh, cậu rúc vào trong góc hệt như một con mèo sũng nước.

Mông Phong leo lên xe cất tiếng hỏi: “Sao em không thay đồ đi?”
Lưu Nghiễn: “Hôm đó giặt xong cất trên xe vật tư, giờ mất luôn rồi, Văn

Đệ, lấy hộ tôi cái chăn.”

Văn Thư Ca rướn người kéo cái chăn ở trên nóc xe xuống ném cho cậu,

Lý Nham chợt nói: “Đó là chăn của thằng Út thì phải, hình Doraemon đấy,
hồi trước thằng nhỏ tự mang theo.”

Mông Phong khó chịu, giơ chân đá văng cái chăn đi, khom người cởi đồ

của mình, đoạn giữ lấy Lưu Nghiễn định lột áo khoác của cậu ra.

“Làm cái gì đấy?!” Lưu Nghiễn khó chịu: “Đừng có giở trò lưu manh!”
Hai tên ở giường bên kia phá lên cười, Mông Phong cởi nốt áo ba lỗ,

chìa ra: “Thay đi, không cảm lạnh bây giờ.”

Trên bờ ngực trần của anh lộ ra tấm thẻ inox, Lưu Nghiễn đã từng thấy

dạng thẻ như vậy, đó là thứ dùng để xác nhận thân phận của người lính khi
hy sinh. Dùng một sợi dây mảnh đeo tấm thẻ inox lên cổ, những người lính

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.